Người Tìm Xác

Chương 673




Chờ đến khi chúng đến được nhà Tần Gia Lãng, anh ta đang chăm chú xem những bức tranh của Tần Gia Hiên, thấy chúng tôi đến thì như trút được gánh nặng: “Mọi người đến rồi! Tôi đang không biết nên làm2thế nào với những bức tranh này của Gia Hiên.”

Chú Lê nói: “Cuối cùng thì thứ gì ở dưới những bức tranh?”

Sắc mặt Tần Gia Lãng không tốt, lấy điện thoại di động ra nói: “Tôi lúc đó dùng di động chụp lại5hình ảnh do máy X quang quét ra, mặc dù chỉ là đại khái hình dáng, nhưng cũng tương đối rõ ràng.”

Dựa vào ảnh chụp X quang từ di động của Tần Gia Lãng, không khó để nhận ra dưới bức tranh đầu6tiên của Tần Gia Hiên có bóng lưng một cô gái, mà bóng lưng này hết sức quen thuộc, chính là bóng lưng Lương Tuệ vẫn luôn kề sát sau lưng Đặng Tiểu Xuyên đêm qua.

Tấm thứ hai bên dưới vẫn là bóng5lưng Lương Tuệ, có điều hơi khác so với lần trước, so sánh với bức đầu tiên bóng lưng Lương Tuệ dường như có sự thay đổi, có lẽ là hơi di chuyển sang bên cạnh một chút.

Nhìn tiếp tấm thứ ba, thứ3tư, tôi đã hiểu nội dung ẩn chứa sau những bức tranh này, đó chính là quá trình bóng lưng Lương Tuệ chậm rãi xoay người… Những bức tranh này đối với người không tận mắt nhìn thấy còn ám ảnh khủng khiếp như vậy, có thể tưởng tượng được cảm giác của Tần Gia Hiên lúc đó như thế nào.

Tôi thực sự không muốn trải nghiệm sự sợ hãi đó của Tần Gia Hiên, nên kéo ảnh đến tấm cuối cùng… Quả nhiên điều kinh khủng nhất luôn nằm ở cuối cùng! Mặc dù đây chỉ là hình ảnh đại khái gương mặt một cô gái, nhưng vẫn không khó để nhận ra khuôn mặt đó đáng sợ đến thế nào.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy mặt của Lương Tuệ, đêm qua cô ta kề sát sau lưng Đặng Tiểu Xuyên, nên không thể nhìn rõ gương mặt cô ta, bây giờ nghĩ tới thì đúng là đáng sợ…

Mặc dù chúng tôi không biết vì sao Tần Gia Hiên lại vẽ bóng lưng Lương Tuệ, sau đó còn dùng màu đen phủ lên trên, nhưng Tần Gia Lãng nói, em trai anh ta chính là đang hoàn thiện bức vẽ cuối cùng này thì chết.

Chú Lê lấy la bàn trên người đưa ra trước mấy bức tranh, kim la bàn nãy giờ không có chút phản ứng gì đột nhiên chuyển động nhanh chóng! Tất cả chúng tôi đều giật mình, hóa ra nguyên nhân nằm ở những bức tranh này!

“Khó trách thi thể Lương Tuệ đã được hỏa táng, nhưng oan hồn của cô ta lại vẫn tồn tại trên đời này, hóa ra là vì những bức tranh này!” Chú Lê hiểu ra vấn đề.

Nhưng tôi lại không hiểu nói: “Nhưng tranh này là Tần Gia Hiên vẽ, sao oan hồn Lương Tuệ có thể bám vào bức tranh chứ?”

Nghe tôi hỏi, chú Lê nhìn chằm chằm vào bức tranh suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Gia Lãng nói: “Tôi có thể phá một bức tranh này không?”

Tần Gia Lãng vội nói: “Đương nhiên có thể, những bức tranh này đều giao cho ngài xử lý!”

Sau khi được Tần Gia Lãng cho phép, chú Lê bảo Đinh Nhất đưa dao bạc trên người anh ta cho chú, sau đó nhẹ nhàng dọc theo mép tranh ở phần màu đen chậm rãi kéo xuống…

Thủ pháp của chú Lê không nhẹ, không nặng, sau mấy lần thì lớp bên dưới dần lộ ra. Nhưng chú ấy vẫn không dừng tay, tiếp tục dùng dao bạc mài, đến tận khi cả tầng màu vẽ đầu tiên bong hết.

Sau đó chú ấy dùng lấy bột màu pha với nước sạch đưa lên mũi ngửi thử, nhướng mày nói: “Những thuốc màu này có hỗn hợp thi dầu, nếu như tôi đoán không lầm, đây chính là thi dầu trong quá trình đốt xác Lương Tuệ…”

Tôi lập tức hỏi: “Không thể nào? Thi thể Lương Tuệ không phải đã hỏa táng rồi sao?”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Mặt ngoài thì thi thể Lương Tuệ đã hỏa táng, thế nhưng ai thực sự thấy? Đặng Tiểu Xuyên có tận mắt nhìn thấy không? Hay Đỗ Tư Viễn nhìn thấy? Tôi nghĩ là không phải, mấy người họ cũng chỉ là nghe nói, dù sao sau khi chuyện xảy ra, bọn họ cũng không dám gặp người nhà Lương Tuệ, nên sao biết được thi thể Lương Tuệ có thực sự bị hỏa táng hay không?”

Tôi không khỏi giật mình, nếu đúng như chú Lê nói, thuốc màu này là hỗn hợp thi dầu của Lương Tuệ, vậy làm sao Tần Gia Hiên có những thuốc màu này? Vì vẽ những bức tranh này nên anh ta mới trầm cảm? Hay đã bị từ trước nên mới vẽ những bức tranh này?

Có điều bây giờ có thể khẳng định, đó chính là anh trai Lương Tuệ có vấn đề, bởi vì trên đời này có người làm chuyện đó vì Lương Tuệ, đồng thời có điều kiện để làm cũng chỉ có mình anh ta!

Tôi nói suy nghĩ của mình với chú Lê, chú ấy cũng đồng ý quan điểm đó, nhưng bây giờ Tần Gia Hiên đã chết, thi thể cũng đã hỏa táng, nên những chuyện xảy ra trên người anh ta trước kia không ai biết rõ.

Cuối cùng chúng tôi bàn bạc, cho rằng việc trước mắt cần làm ngay chính là đốt những bức tranh này đi, sau đó tìm anh trai của Lương Tuệ để anh ta thu tay lại, nếu không diệt trừ căn nguyên, tức là đốt những bức tranh này đi, có lẽ anh ta sẽ còn chiêu đằng sau chờ sẵn!

Nhưng đối với người anh trai này của Lương Tuệ, chúng tôi biết rất ít, chỉ nghe Đặng Tiểu Xuyên nói vài câu, còn cụ thể anh ta tên là gì, sống ở đâu hoàn toàn không biết. Cuối cùng chúng tôi nhất trí cho rằng vẫn phải bắt đầu tìm người từ chỗ Đặng Tiểu Xuyên.

Trời vừa sáng, chú Lê bảo Đinh Nhất đến nhà Đặng Tiểu Xuyên đón anh ta đến nhà chú, còn tôi và Tần Gia Lãng đem tất cả những bức tranh của em trai anh ta đến nhà hỏa táng.

Cũng may, Tần Gia Lãng vừa làm tang lễ cho em trai ở đó, có lẽ cũng tốn không ít kinh phí nên đối phương vừa nghe thấy chúng tôi muốn đốt thêm mấy bức tranh cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói là thu phí như đốt vàng mã thôi.

Còn tại sao nhất định phải đưa những bức tranh này đến đây đốt, là do chú Lê yêu cầu, chú ấy nói những bức tranh này nếu bị lửa bình thường đốt khó cháy được oán khí trong đó, chỉ có lửa luyện người mới có thể đốt triệt để.

Đặc biệt khi nhân viên điều khiển vừa châm lửa, lỗ tai tôi đột nhiên nghe được một âm thanh kêu lên, cực kỳ giống tiếng một phụ nữ kêu thảm thiết từ trong vọng ra. Tiếng hét đó giống như phát ra từ trong não tôi, dù bịt tai cũng vẫn nghe thấy…

May mà chỉ có hơn mười giây đồng hồ, nếu không chắc tôi cũng điên rồi! Có lẽ đây chính là âm thanh Tần Gia Hiên nghe thấy nên mới hóa điên!

Khi chúng tôi trở lại nhà chú Lê, thấy Đặng Tiểu Xuyên đang run rẩy ngồi trong sân, còn chú Lê đang ở bên cạnh trấn an anh ta, để anh ta ổn định lại, nhưng anh ta vẫn sợ đến nỗi môi tím bầm, một câu cũng không nói được đầy đủ.

Tôi đang nghĩ nhìn Đặng Tiểu Xuyên lúc trước cũng không đễn nỗi thế! Sao mới có một ngày đã sợ đến như thế kia? Chú Lê nói tôi mới biết, hóa ra bệnh viện vừa gọi đến báo, Đỗ Tư Viễn đã chết rồi…