Người Tìm Xác

Chương 669




“Gia Hiên?” Đặng Tiểu Xuyên không dám tin vào mắt mình, anh ta lại nhìn thấy Tần Gia Hiên mà hôm nay mình vừa đi dự tang lễ xong!

Lúc này Tần Gia Hiên quay lại đối mặt với Đặng Tiểu Xuyên, cười quái dị nói: “Tôi đã2nói rồi, chỉ cần tôi chết đi, chẳng mấy chốc cũng sẽ đến lượt các anh…”

Đặng Tiểu Xuyên sợ hãi liên tiếp lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất.

“Cậu, cậu là người hay ma…” Đặng Tiểu Xuyên lắp ba lắp bắp nói.

Nhưng Tần5Gia Hiên như không nghe thấy, tự đứng dậy rồi biến mất ở cuối phòng khách. Đặng Tiểu Xuyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta hốt hoảng mở đèn phòng khách, nhưng lúc ánh đèn sáng lên, phòng khách lại trở về bình thường.

Đặng Tiểu6Xuyên tự tát cho mình một cái thật mạnh, xem có phải nằm mơ hay không, nhưng trên mặt truyền đến cảm giác đau rát rõ ràng nói cho anh ta biết, đây đều là thật. Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Đỗ Tư5Viễn, nhưng gọi rất lâu vẫn không có ai nghe máy.

Hai tiếng sau đó thực sự rất khó khăn, nhưng Đặng Tiểu Xuyên cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể đau khổ chờ trời sáng, vì anh ta thực sự không muốn ra khỏi nhà3lúc trời còn tối… Nhưng anh ta không thể ngờ, lúc đến nhà Đỗ Tư Viễn thì phát hiện anh ta đã biến mất!?

Nhà Đỗ Tư Viễn gần công ty nên trước kia họ thường đến đây tụ tập, vậy nên họ đều biết mật mã cửa. Lúc Đặng Tiểu Xuyên mở cửa nhà Đỗ Tư Viễn, đã thấy cửa phòng mở toang, đồ đạc bừa bộn.

Mới đầu anh ta tưởng nhà có trộm, nhưng nhìn kỹ, dù trong nhà rất bừa bộn, nhưng những đồ đáng tiền đều không bị mất, laptop vẫn nằm trên bàn trà phòng khách… Nếu đúng là có trộm, sao không lấy những thứ này đi?

Đặng Tiểu Xuyên cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy chỗ này giống như bị Đỗ Tư Viễn bày bừa, có lẽ anh ta hốt hoảng nhặt vội ít quần áo rồi bỏ đi, nhưng anh ta đi đâu thì không ai biết.

Cũng từ hôm đó, họ mất liên lạc với nhau hoàn toàn, Đặng Tiểu Xuyên đã từng thử liên hệ với họ, xem những người đó thế nào? Tiếc là số điện thoại của họ không phải không ai nhận, mà là đã xóa mất rồi.

Đặng Tiểu Xuyên thầm hiểu, mấy người bạn này chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn đi tự sát như Tần Gia Hiên, bọn họ chỉ dùng cách của mình để giữ mạng mà thôi… Xem ra anh ta muốn giữ cái mạng nhỏ này cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.

Từ đó về sau, Đặng Tiểu Xuyên và những người khác cắt đứt liên lạc, cũng đổi chỗ ở liên tục, hy vọng dùng cách này có thể tránh oan hồn dây dưa, đáng tiếc vẫn không thể thoát được… Đến cuối cùng, anh ta cũng trở nên thần kinh giống Tần Gia Hiên, chỉ cần trời tối sẽ thấy Lương Tuệ xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng vào lúc Đặng Tiểu Xuyên nghĩ mình không chịu được nữa, định học theo cái chết của Tần Gia Hiên, thì anh ta lại vô tình phát hiện ra lúc ở nhà cũ của bố mẹ sẽ bình an vô sự, cả đêm ngủ yên… Thế nên Đặng Tiểu Xuyên mới thường xuyên ẩn nấp ở đây, chỉ cần khi trời tối, anh ta sẽ không dám ra khỏi nhà cha mẹ.

Nghe anh ta nói xong, tôi nghi ngờ: “Nói cách khác, bây giờ anh cũng không biết những người kia còn sống hay đã chết?”

Đặng Tiểu Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi đã từng thử đi tìm họ, muốn bảo họ đến đây trốn, nhưng mãi vẫn không tìm được…”

Lúc này chú Lê nhìn quanh nhà cũ của nhà họ Đặng, cũng không phát hiện ngôi nhà này có gì đặc biệt, chú ấy cũng không hiểu vì sao Đặng Tiểu Xuyên ở đây lại không bị oan hồn Lương Tuệ quấy nhiễu?

Tôi thấy chú Lê rút la bàn ra xem, thầm nghĩ chẳng lẽ chỗ này có năng lực đặc biệt gì đó? Nhưng tôi thấy chú ấy đi quanh mãi, kim trên la bàn không hề động đậy, không giống như có điểm gì bất thường?

Trong lúc chúng tôi đều đang nghi hoặc thì chú Lê nhận được điện thoại của Lữ Diệu Bách, nghe giọng kinh hoàng trong điện thoại xem ra tên này lại nhìn thấy Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan rồi! Thế là chú Lê bảo tôi và Đinh Nhất ở lại đây với Đặng Tiểu Xuyên, còn chú ấy tự đi đến chỗ Lữ Diệu Bách xem có chuyện gì.

Chú Lê bảo chúng tôi ở lại vì sợ Đặng Tiểu Xuyên có chuyện, cẩn thận vẫn hơn. Đặng Tiểu Xuyên vừa nghe nói Lữ Diệu Bách cũng gặp ma thì khó hiểu nói: “Anh ta không biết Lương Tuệ mà? Sao lại gặp ma được?”

Tôi nặng nề nói: “Người anh ta nhìn thấy là Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan…”

“Tiểu Mỹ và Lan Lan? Họ sao thế?” Đặng Tiểu Xuyên khó hiểu hỏi.

Tôi hỏi lại: “Anh không lên mạng không xem tivi à?”

Đặng Tiểu Xuyên cười khổ nói: “Cậu thấy chỗ này có điều kiện để lên mạng hay xem tivi à? Tôi bây giờ ngày ngày có ma bám theo, mỗi ngày chỉ có buổi trưa mới dám ra ngoài mua đồ ăn về, thời gian còn lại chỉ trốn trong nhà, có dám đi đâu! Họ… chết thế nào?”

“Livestream tự sát.” Đinh Nhất lạnh lùng nói.

Đặng Tiểu Xuyên vừa nghe sắc mặt đột nhiên dị thường, miệng thì thào liên tục: “Họ cũng đã chết… Lương Tuệ không bỏ qua cho cả người đã cười nhạo cô ta, vậy tôi làm gì có đường sống?!”

Tôi vội trấn an anh ta: “Anh đừng hoảng, đã có chúng tôi ở đây, sẽ không để anh xảy ra chuyện gì. Nhưng muốn giải quyết tận gốc chuyện này, anh phải kể lại đầu đuôi mọi chuyện.”

Đặng Tiểu Xuyên gật đầu nhẹ, thần sắc trấn định hơn một chút, sau đó ngồi xuống ghế salon, tinh thần suy sụp.

Đêm đến rất nhanh, chú Lê vẫn chưa thấy về, lúc này ba chúng tôi đều đói sôi bụng. Lúc trưa Đặng Tiểu Xuyên định đi mua đồ ăn nhưng giữa đường quay về lấy tiền thì gặp chúng tôi nên cũng không đi nữa, giờ trong nhà không có gì ăn cả.

Cuối cùng tôi đói không chịu được, quay lại bảo Đinh Nhất: “Hay anh ra ngoài mua ít đồ ăn đi!”

Đinh Nhất nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Một mình cậu ở đây có dược không?”

Tôi cực kỳ khó chịu: “Có gì mà không được? Chẳng phải anh chỉ đi có một lúc thôi sao? Đi nhanh đi!”

Đinh Nhất bất đắc dĩ gật đầu, đi ra cửa.

Vì không nghĩ đến hôm nay sẽ “Đêm không về ngủ” cho nên tôi cũng không mang kính theo, bây giờ đã đến đêm, tôi cũng sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.

Đang nghĩ ngợi thì thấy Đặng Tiểu Xuyên hơi buồn ngủ, nên tôi bảo anh ta: “Nếu không anh cứ về phòng ngủ một lúc đi! Chút nữa đồ ăn về tôi sẽ gọi anh dậy.”

Đặng Tiểu Xuyên mơ hồ gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ. Tôi nhìn bóng lưng anh ta lung lay, trong lòng đột nhiên hơi nghi hoặc, trời vừa tối mà sao anh ta đã như người mất hồn vậy?