Người Tìm Xác

Chương 659




Năm đó khi đội thăm dò đi vào hang, vô tình bắt gặp hồ ly bạc và năm con hồ ly con. Nhưng hồi đó trong đội thăm dò có một thành viên2ưa nịnh hót lãnh đạo, gã thấy màu lông hồ ly bạc sáng như tuyết nên muốn săn nó về biếu lãnh đạo.

Lúc ấy đội thăm dò dã ngoại đều được cấp cho5một khẩu súng, để nếu gặp phải thú dữ ở nơi hoang dã cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng thành viên đội thăm dò kia lại dùng súng này để bắn6hồ ly bạc bị thương!

Con hồ ly bạc này đã có đạo hạnh hai trăm năm, tuy không thể hoá thành hình người, nhưng mê hoặc con người và nhiếp hồn cũng vẫn5làm được. Vì thế sau khi bị thương, xuất phát từ bản năng, hồ ly bạc nhiếp hồn sáu người này, để họ tự giết lẫn nhau.

Sau đó vì bị thương nặng không3được chữa trị, cuối cùng hồ ly bạc vẫn chết, không có mẹ nên mấy nhóc hồ ly chỉ có thể trốn trong hang, sợ lại có con người tới săn bắt. Một năm sau, mấy cái xác bị người ta phát hiện, thế mới khiến cho hang đá này có mấy năm yên bình, vì mọi người sợ hãi nên không dám vào hang tra xét nữa.

Nhưng ai cũng không ngờ, ba năm trước, nhà máy quặng sắt đột nhiên lén lút xả nước thải vào động, những nước thải đó đều là chất lỏng có tính axit, chẳng những ô nhiễm nguồn nước của hang đá, còn làm mấy nhóc hồ ly bị bệnh cả.

Tuy chúng có chút đạo hạnh, nhưng lại không thể hoá thành hình người, chỉ có thể ra ngoài điều tra vào đêm khuya, sau một phen trắc trở rốt cuộc biết nước thải này là do quản lý mới tới của nhà máy quặng sắt bảo xả.

Ban đầu chúng chỉ muốn hù dọa anh ta một chút, để anh ta đừng xả nước thải vào hang nữa, nhưng khi đó quản lý Ngô Địch kia lại không tin có tà ma, hồ ly dọa năm lần bảy lượt cũng không thể thay đổi quyết định.

Cuối cùng một con lớn nhất trong năm con hồ ly, cũng chính là con hồ ly lông xám kia, dùng thuật nhiếp hồn để đưa Ngô Địch về hang. Nhưng không ngờ tim của Ngô Địch không tốt, tuy trước đó không tin tà ma, nhưng sau khi ông ta đột nhiên phát hiện bản thân bị một thứ sức mạnh thần bí đưa vào trong hang đá, lại nhất thời không chịu nổi cú sốc và phát bệnh, chết ngay đêm đó.

Tuy nhiên đám nhóc hồ ly cũng không ngờ, dù Ngô Địch đã chết, nhưng việc xả nước thải vào hang cũng vẫn không dừng lại, mà hệ sinh thái trong hang cũng đã bị tàn phá hoàn toàn.

Lúc trước chúng còn có thể tìm được đồ ăn mà không cần ra khỏi hang, nhưng bây giờ trong hang trừ chúng ra, gần như không còn vật sống nào khác. Thế nhưng cửa hang cũng đã bị nước thải bao phủ, nếu muốn ra khỏi hang kiếm ăn thì phải lội qua nước bẩn…

Để sinh tồn, hồ ly lông xám đành phải chui vào thi thể của Ngô Địch, thi triển thuật điều khiển xác để ra khỏi hang, như vậy khi nó lội qua nước thải, thân thể sẽ không bị dính nước bẩn, cũng sẽ không tăng thêm vết thương cho bản thân.

Tuy hồ ly xám dùng thân xác của Ngô Địch để đi lại, nhưng vì đạo hạnh còn yếu, nên liếc mắt là nhìn ra ông ta không giống người bình thường. Để không bị những người khác phát hiện, hồ ly xám đành phải loanh quanh ở gần khu vực khai thác mỏ, nhặt những rác rưởi dư thừa từ nhà bếp của con người về ăn.

Tuy nhiên do bị ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa còn ăn những đồ ăn không lành mạnh, dần dần bệnh của chúng càng nặng hơn. Nhưng để sống sót, chúng không thể không tiếp tục làm như vậy! Hơn nữa để có thể lấy thêm nhiều đồ ăn, chúng cần nhiều thi thể hơn mới có thể ra khỏi hang, vì thế chúng mới liên tiếp nhiếp hồn bốn quản lý khác, giết chết họ, sau đó chui vào xác chết…

Nghe Trang Hà kể xong toàn bộ câu chuyện, tôi bèn hỏi anh ta: “Vậy bây giờ làm sao đây?”

Trang Hà nhìn mấy nhóc hồ ly trong thùng nói: “Hôm nay cậu mang chúng đi khám bệnh à?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy! Tốn của tôi hơn ba ngàn đấy! Anh trả tiền đi!”

Trang Hà cười hì hì nói: “Đến lúc đó ông chủ nhà máy quặng sẽ thanh toán cho cậu, đòi tôi làm cái gì? Tôi tới giải quyết hậu quả miễn phí cho cậu đây này!”

Tôi nghe vậy cũng phải, vội nói với anh ta: “Vậy anh mau đưa mấy cậu anh em nhỏ này đi đi! Giờ chúng tôi đi ra đi vào cũng không tiện mang theo chúng.”

Nhưng Trang Hà nghe thế lại lắc đầu nói: “Thế thì không được, giờ chúng còn đang phải chữa trị, dù sao cũng phải chữa xong bệnh rồi tôi mới đưa đi được chứ!”

Lúc này tôi nhìn về phía mấy con vật trọc lông trong thùng giấy, cũng cảm thấy chúng thật đáng thương, nhưng nghĩ lại sự ngoan độc khi chúng giết người, xem ra súc sinh đến cùng vẫn là súc sinh, từ đầu chí cuối đều không có quan niệm đạo đức của loài người.

Nghĩ đến đây tôi không khỏi nhìn Trang Hà, không biết nội tâm của con yêu quái ngàn năm này có phải cũng giống như chúng không? Chỉ cần là lúc cần thiết, có thể giết bất kể là ai…

Mấy ngày sau Trang Hà vẫn không xuất hiện trở lại, mà tôi và Đinh Nhất vẫn tiếp tục ngày ngày mang năm con hồ ly con đi tiêm. Không cần phải nói, mấy con vật nhỏ này đúng là rất kiên cường, mèo chó khác vừa thấy phải chích đều bị dọa cả người phát run, nhưng chỉ mình chúng nó không hề sợ hãi chút nào không nói, dường như còn rất vui vẻ.

Có một điểm hơi quá nổi bật, cứ hễ là những con vật khác tới bệnh viện thú y khám bệnh đều không thích chúng. Đặc biệt là chó, gần như cứ thấy chúng là sủa, sủa mãi không ngừng…

Qua mấy ngày điều trị, năm con vật mới xem như ra dáng hồ ly hơn, hơn nữa trên người chúng cũng mọc ra một lớp lông tơ. Chờ đến khi Trang Hà nhìn thấy chúng lần nữa cũng không khỏi cảm khái: “Hồi phục tốt đấy, xem ra để cậu mang đi khám bệnh đúng là lựa chọn sáng suốt mà!”

Đinh Nhất ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Bệnh của chúng cũng ổn lắm rồi, mau mang chúng cút đi!”

Tôi vẫn luôn biết Đinh Nhất có sự căm ghét tự nhiên đối với Trang Hà, trước đây tôi vẫn cho rằng là do anh ta không thích hồ ly, nhưng xem thái độ của anh ta với mấy con thú nhỏ này trong vài ngày gần đây, thì tôi thấy anh ta chỉ không thích Trang Hà thôi.

Khi tôi đi ra ngoài tiễn Trang Hà, tôi bèn nói đùa: “Anh và Đinh Nhất có phải kết oán từ đời trước không thế! Sao vừa thấy mặt đã không hợp nhau rồi?”

Trang Hà cười bảo: “Tôi và cậu ta nào phải thù oán đời trước! Rõ ràng chính là thù oán đời này, chẳng qua là cậu ta đã quên mà thôi…”

Tôi thầm kinh ngạc, vừa định hỏi anh ta là chuyện thế nào, nhưng Trang Hà lại mang vẻ mặt kín như hũ nút, ôm năm con thú nhỏ biến mất trong đêm tối…

Khi tôi trở về phòng, thấy Đinh Nhất đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn chằm chằm về hướng Trang Hà biến mất. Vì thế tôi chậm rãi đi qua nói: “Nhìn cái gì đấy? Anh ta đã đi lâu rồi! Không phải chứ, chuyện của anh và Trang Hà là thế nào vậy? Sao anh lại ghét anh ta thế?”

Đinh Nhất lắc đầu đáp: “Không biết, có thể là tính tôi và anh ta không hợp! Tóm lại mỗi lần nhìn thấy anh ta là muốn đánh!”

Nhìn biểu cảm nghiến răng nghiến lợi của Đinh Nhất, tôi lập tức nhớ lại câu nói kia của Trang Hà: “Bọn họ vốn đã có thù oán, chẳng qua là Đinh Nhất đã quên rồi.” Tuy lúc trước tôi từng nghe chú Lê nói thân thế của Đinh Nhất mơ hồ, chính anh ta cũng không hề có chút ký ức gì về chuyện trước kia.

Vào thời điểm đó tôi chỉ cho rằng Đinh Nhất là một người trẻ tuổi bị “đập hỏng đầu”, nhưng nếu thật sự anh ta và Trang Hà có thù oán, vậy thì có thể anh ta không phải chỉ là một “người trẻ tuổi” bị đập hỏng đầu thôi đâu…