Người Tìm Xác

Chương 647




Nhưng tại sao hai người họ lại nghĩ quẩn đến mức tìm đến cái chết? Tôi tin chắc “Hảo Tái Lai” không hấp dẫn hồn phách của những người không muốn chết, chắc chắn là họ đã gặp phải chuyện gì không vượt qua được…

Sức khỏe của ba chúng tôi cũng không có gì đáng ngại nữa, nên chỉ nằm hai ngày là xuất viện. Chúng tôi quay trở lại homestay Hảo2Tái Lai kia, dù sao chúng tôi cũng không thể để uổng công chuyến này được, vẫn nên giải quyết cho xong việc.

Trịnh Lỗi Quân thấy chúng tôi xuất viện cũng áy náy, vội bảo ông Đoàn làm ít thức ăn ngon cho chúng tôi bồi bổ, tôi vội xua tay bảo không cần!! Chúng tôi đã thử qua tay nghề của ông Đoàn rồi, không muốn tự phá hỏng cái lưỡi5của mình đâu.

Nghe ông Đoàn nói, ông ấy vốn không phải là đầu bếp, vì xảy ra một số chuyện nên bất đắc dĩ phải bán linh hồn cho âm sai, ông ta vĩnh viễn phải ở lại Hảo Tái Lai trên dương gian làm việc, cho đến khi hết tuổi thọ, ông ta cũng sẽ đến Hảo Tái Lai ở một không gian khác tiếp tục công việc giống như lão6Trịnh vậy.

Tôi nghe mà không nói nên lời: “Phải là điều kiện gì mà để cho ông phải bán đi linh hồn của mình chứ?”

Ông Đoàn chỉ cười mà không nói, sau đó nhìn đứa con trai Tiểu Đoàn của mình, nhưng tôi đã hiểu vì sao ông ta phải bán linh hồn mình rồi, chắc chắn là vì con trai Tiểu Đoàn…

Còn về nguyên nhân mà ông ta không muốn nói,5tôi cũng chẳng thắc mắc nữa, từ trước đến nay, ai mà chẳng có bí mật không thể nói chứ? Giống như cái “thung lũng người chết” kia vậy, sau này nó cũng sẽ thành bí mật của ba người ngoài như chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ nói cho người khác biết.

Từ trên núi Vọng Nhi về không bao lâu, chúng tôi nhìn thấy một tin tức trên mạng,3nói là trưởng phòng kế toán họ Lưu của một công ty nổi tiếng nào đó tham ô hơn triệu tiền công quỹ, vì muốn mua nhà mua xe cho bạn gái họ Hoắc của mình. Sau khi chuyện vỡ lở, anh ta đã trốn đi cùng bạn gái, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Thì ra đây mới là nguyên nhân mà Lưu Hạo và Hoắc Miêu Miêu lên núi tự sát, chắc họ cũng biết mình không thể bồi thường khoản tiền đó, nhưng vì không muốn ngồi tù nên mới chọn con đường tiêu cực nhất. Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc họ lấy khoản tiền đó có nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay không?

Sau khi biết tôi và Đinh Nhất bị mất quá nhiều máu, tối nào Chiêu Tài cũng mang canh siêu bổ đến bắt chúng tôi uống, tôi và Đinh Nhất khổ không thể tả nhưng lại không dám từ chối.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ lâu năm như lão Triệu đứng ra nói: “Thật ra không nên ăn quá nhiều loại canh bổ này, chỉ cần ăn vừa phải là được, nếu không sẽ phản tác dụng đấy.”

Chiêu Tài nghe anh ấy nói thế mới đổi từ ngày nào cũng uống canh xuống thành mỗi tuần uống một lần…

Từ khi chúng tôi từ “Hảo Tái Lai” về, chú Lê bỗng có rất nhiều công việc, lúc thì đi khai trương siêu thị, khi lại đi khởi công xây dựng tòa nhà, tóm lại là kiếm tiền rất sung sướng.

Cho đến một ngày đột nhiên chúng tôi nhận được cuộc điện thoại của chị Bạch từ Pháp về, chị ấy nói mình có một người bạn lâu năm đang gặp phiền phức, hy vọng chúng tôi có thể tới giúp đỡ.

Nếu là công việc do chị Bạch giới thiệu thì chắc chắn tiền công không thấp rồi. Đúng như tôi nghĩ, xem xong tư liệu, tôi biết đối phương không phải là người bình thường, ông ta là tổng giám đốc một công ty nổi tiếng chuyên khai thác quặng sắt ở Đông Bắc, tên Cao Ngọc Lương, ông ta có một mỏ quặng sắt ở một nơi gọi là Ngũ Đạo Câu thuộc tỉnh Đông Bắc.

Trước kia, hiệu quả và lợi ích của mỏ quặng sắt này rất tốt, nhưng ở ba năm trước đây, không hiểu vì sao công ty cứ phái người nào xuống đó quản lý là lại mất tích…

Cho đến bây giờ, đã có khoảng năm quản lý cấp cao của công ty bị mất tích ở nơi đó. Dù cảnh sát vẫn luôn cố gắng tìm kiếm manh mối, nhưng năm người này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, đều mất tích trong khu mỏ đó.

Bây giờ trong tổng công ty không còn ai muốn đến khu mỏ Ngũ Đạo Câu để làm việc nữa, dù lương một năm ở đó rất cao, nhưng cũng phải còn mạng mới hưởng được chứ! Chẳng còn cách nào khác, Cao Ngọc Lương đành phải liên hệ với chị Bạch, nhờ chị ấy giới thiệu để chúng tôi đến Đông Bắc một chuyến.

Đối với vùng Đông Bắc, tôi có một loại tình cảm thân thiết khó tả, nên vừa nghe nói công việc lần này phải đến thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, tôi liền cảm thấy rất vui. Nhưng chú Lê lại đau khổ nói: “Giờ đã tháng mười một rồi, đúng vào thời điểm lạnh nhất ở Đông Bắc, chú vừa mới xem dự báo thời tiết ở khu Ngũ Đạo Câu, nhiệt độ ở đó đã hạ xuống âm ba mươi độ!”

Tôi dọa chú ấy: “Thế chú phải cẩn thận đấy, với nhiệt độ đó, đi tè cũng thành băng luôn!”

Chú Lê trợn mắt nhìn tôi: “Được lắm! Đến lúc đó thằng cháu thử tè ra băng cho chú xem?!”

Sau khi đã lên kế hoạch sơ bộ về hành trình, ba chúng tôi đến trung tâm thương mại mua thêm ít quần áo giữ ấm, em gái bán hàng thấy chúng tôi thì cười tươi chào hỏi: “Các vị muốn mua quần áo dày như vậy, có phải là chuẩn bị đi Đông Bắc không ạ?”

Tôi cười toe toét: “Ba người chúng tôi định đi Thụy Sĩ trượt tuyết…”

Chú Lê cố nín cười nói nhỏ với tôi: “Thằng cháu nổ nhé! Sao cháu không bảo mình muốn lên mặt trăng ngắm mặt trời mọc luôn đi?”

Tôi cười gian: “Chủ yếu là bây giờ Trái Đất không phục vụ loại du lịch này, có muốn đi cũng không được ấy!”

Hai ngày sau chúng tôi lên máy bay tới Cáp Nhĩ Tân, trước kia, mỗi lần ngồi máy bay đến Đông Bắc là kiểu gì tôi cũng đến nhà của chú họ, nhưng bây giờ… chắc tôi không còn cơ hội đến nhà chú ấy nữa.

Khi ba chúng tôi ra khỏi sân bay Cáp Nhĩ Tân, người của Cao Ngọc Lương đã chờ sẵn ở đó. Người được cử tới tên Triệu Hải Thành, là trợ lý của Cao Ngọc Lương, ba ngày trước anh ta mới tới đây, chủ yếu là để phối hợp với các hoạt động của chúng tôi trong suốt quá trình làm việc.

Triệu Hải Thành khoảng ba mươi tuổi, vóc người tầm trung, tướng mạo khá khôn khéo, trông anh ta có vẻ là một người có năng lực. Anh ta tay bắt mặt mừng, sau đó đưa chúng tôi tới chỗ một chiếc xe thương vụ màu đen.

Nơi này cách Ngũ Đạo Câu khoảng hơn sáu trăm cây số, nên hành trình tiếp theo, chúng tôi phải ngồi xe đi trên đường cao tốc. Dọc đường đi, Triệu Hải Thành giới thiệu sơ về tình hình cơ bản ở mỏ quặng sắt Ngũ Đạo Câu.

Vào đầu những năm 90, mỏ quặng sắt Ngũ Đạo Câu này là một mỏ thuộc quyền sở hữu của nhà nước, ở đó, tất cả bộ máy vận hành đều hoạt động xung quanh quặng sắt. Lúc hưng thịnh nhất, toàn bộ công nhân, người nhà và các nhân viên công tác trong bộ máy vận hành ở khu mỏ quặng này phải lên đến hơn bốn, năm mươi nghìn người.

Nhưng đến cuối những năm 90, hiệu quả của mỏ quặng sắt không tốt, để giảm biên chế, có rất nhiều công nhân bị cho nghỉ việc. Nhưng dù đã làm như thế vẫn không thể cứu sống được nhà máy quặng đã gần đóng cửa này, cuối cùng lãnh đạo phía trên quyết định bán mỏ quặng cho công ty khai thác mỏ có thực lực của Cao Ngọc Lương.

Bị thu mua xong, mỏ quặng Ngũ Đạo Câu như được sống lại, hiệu quả ngày một tốt hơn, cũng cứu được rất nhiều công nhân sắp thất nghiệp. Nhưng khoảng ba năm trước đây, từ lúc có một quản lý tên Ngô Địch đến làm việc thì bắt đầu có nhiều chuyện xảy ra.