Chú Lê thấy tôi hỏi thế thì nhún vai: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, cô ta đã thành oán quỷ, đã không thể đầu thai nữa, lưu lại dương gian sẽ chỉ tăng oán niệm trong lòng, đến lúc đó hại người hại mình lại càng khó thu phục! Không bằng bây giờ nhân dịp chúng ta biết2ban ngày cô ta phải trú ngụ trên thứ này, đốt luôn đi, chuyện dễ giải quyết hơn…”
“Vậy còn bà Hoàng thì sao?” Tôi nói.
Chú Lê khoát tay nói: “Cháu yên tâm, chỉ cần cháu có thể tìm được thi thể của con gái bà ấy là được rồi! Tưởng niệm của người sống với người chết thật ra cũng chỉ5vì thỏa mãn nhu cầu thiết yếu thôi, không liên quan đến người chết.”
Tôi đột nhiên cảm thấy chú Lê nói câu này rất triết lý, cứ nhìn những người tổ chức đám ma thật lớn cho người thân đi, họ thực sự đau lòng vì cha mẹ sao? Nếu quả thật có lòng, thì lúc còn sống sao không đối6xử với họ cho tốt? Sau khi chết rồi mới tỏ ra hiếu thảo cũng chỉ để cho người khác nhìn, không có ý nghĩa gì với người chết cả.
Có điều, chúng tôi đã đồng ý giúp đỡ bà Hoàng tìm thi thể con gái thì cũng phải làm cho được. Tất nhiên, chủ yếu là vì Cao Diễm Bình không5thực sự ở Hàn Quốc.
Dựa vào ký ức của Cao Diễm Bình, nơi chôn xác cô ấy chắc cũng gần Thẩm Dương… chỉ là đã mười lăm năm trôi qua, có trời mới biết chỗ đó bây giờ đã thay đổi đến thế nào!
Vì kinh phí không đủ, ba chúng tôi đành phải đi tàu hỏa, tất nhiên, vì gần đây3cũng không có khách mấy, nên chúng tôi không thể lãng phí được.
Tôi nhớ đã nhiều năm rồi mình không đi giường nằm tàu hỏa, nó làm tôi nhớ tới hồi còn đi học. Khi đó, tôi chưa từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ như hiện tại, càng không bao giờ nghĩ cha mẹ lại rời bỏ tôi sớm như vậy… Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi thật muốn trở lại quá khứ, cố gắng hiếu thuận với họ mấy năm…
Qua một đêm xóc nảy, cuối cùng chúng tôi cũng đến ga Thẩm Dương. Lúc ra khỏi nhà ga, chúng tôi lại thấy đau lòng, trước kia ngồi máy bay đến nơi có người đón, nhưng hôm nay không những phải tự trả tiền tàu còn phải tự mình bắt xe.
“Đúng là mỗi ngày mỗi khác!” Chú Lê cũng không nhịn được cảm thán.
Tôi nín cười: “Thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống cũng tốt mà? Hơn nữa không phải chú muốn tiết kiệm nên ngồi tàu sao?”
Vẻ mặt chú Lê đầy hối hận, xoa eo nói: “Ta thu lại lời trước đó, lúc về cứ ngồi máy bay đi!”
Rời ga, chúng tôi gọi xe taxi, chú Lê bảo lái xe đưa chúng tôi tìm một khách sạn gần đó. Lái xe cũng rất nhiệt tình, không những giới thiệu khách sạn cho chúng tôi, còn hỏi chúng tôi có phải đến đây du lịch không.
Tôi cười nói với anh ta: “Không phải, chúng tôi đến đây làm việc, đúng rồi, ở đây có công ty cho thuê xe không. Chúng tôi làm việc ở vùng nông thôn, nên muốn thuê một chiếc xe.”
Tài xế taxi đưa cho chúng tôi danh thiếp: “Hai công ty này cũng được, các anh muốn thuê có thể đi xem thử…”
Tài xế đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà màu vàng thì dừng lại, hóa ra là nhà nghỉ! Trước kia lúc đi học thường nghe lão tứ cùng phòng ký túc khoác loác nói mình thường xuyên đưa bạn gái đi nhà nghỉ, lúc đó tôi còn tưởng đấy là loại khách sạn rất cao cấp chứ!
Còn vì sao chúng tôi không thuê xe taxi, chủ yếu là do tôi không chỉ ra được chính xác nơi mấy tên đó đã chôn Cao Diễm Bình, chỉ có thể tự cầm lái đi theo cảm giác phương hướng tìm thử, tôi tin là dù kiến trúc xung quanh đã thay đổi, nhưng phương hướng thì không, nên có thể tìm được.
Ba chúng tôi nghỉ một đêm, sáng hôm sau đến công ty cho thuê xe thuê một chiếc xe KIA màu trắng, đi theo trí nhớ của Cao Diễm Bình…
Tôi dựa vào cảm giác bảo Đinh Nhất lái xe đến đường Tứ Hoàn, sau đó đi lên hướng Bắc, đi mãi liền thấy hai bên đường đều trồng cây nông nghiệp. Đến khi chúng tôi đi qua một chỗ giống như nhà máy điện, thì đến một lối vào đường lớn.
Đối với những người khác, chuyện đã phát sinh từ mười lăm năm trước, trải qua thời gian lâu như thế, ngay cả mấy tên hung thủ cũng chưa chắc đã biết rõ chúng chôn xác ở đâu. Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ vừa xem ký ức của Cao Diễm Bình, mọi thứ vẫn còn rõ ràng. Cho nên khi thấy khu vực như vậy, tôi đã cảm nhận được…
Mặc dù nơi này đã nằm trong khu công nghiệp, nhưng theo ký ức của Cao Diễm Bình tôi vẫn tìm ra được khu đất hoang có lùm cây thấp bé kia.
“Cháu chắc chắn là ở đây à?” Chú Lê nhìn khu công nghiệp hơi nghi ngờ.
Tôi gật đầu: “Chắc chắn là chỗ này, chỉ là chú đã đốt tờ giấy khen kia rồi, không biết cháu có cảm giác được thi thể của Cao Diễm Bình nữa không.”
Nghe tôi nói thế, chú Lê cũng không chắc chắn, nhưng miệng vẫn an ủi tôi: “Không đến mức một chút tàn hồn cũng không có đâu! Chắc là tìm được đấy.”
Tôi lắc đầu: “Cái này cũng khó nói, biết thế lúc đó chưa đốt vội! Mà Cao Diễm Bình cũng lạ, sao không tìm những kẻ đã giết mình? Như thế không phải là có thể báo thù ư?”
Nhưng chú Lê lại nói: “Lệ quỷ báo thù chỉ là tình tiết trong phim thôi, hiện thực muốn thực hiện được phải có hai điều kiện.”
“Điều kiện gì ạ?” Tôi hỏi.
“Có thể nói như thế này! Hồn phách ngưng lại trên dương gian ngoại trừ chết oan, chính là do chấp niệm. Dù là loại hồn phách nào, một là sẽ quanh quẩn ở nơi chết đi, hai là ở bên người cực kỳ nhớ đến nó, giống như Cao Diễm Bình. Vì sao cô ấy lại xuất hiện bên cạnh bà Hoàng? Vì bà ấy áy náy và quá nhớ nhung nên mới dụ cô ấy đến. Cháu nghĩ mấy tên hung thủ kia sẽ nhớ đến Cao Diễm Bình à?” Chú Lê nói.
Tôi vội lắc đầu: “Đương nhiên là không!”
Chú Lê gật đầu: “Cho nên! Cao Diễm Bình không thể nào xuất hiện trước mặt bọn họ được!”
Tôi thở dài: “Đúng là dễ dàng cho chúng rồi, năm đó không ít gia đình gặp họa vì bọn chúng, thế mà bọn chúng vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, đúng là không cam tâm!”
Chú Lê thấy tôi hận đời thì vỗ vai nói: “Cậu thanh niên, cháu đừng lo lắng, trên đời không phải có câu làm đủ trò xấu à? Thật ra trong một đời người có thể làm vài chuyện xấu, một khi bọn chúng làm đủ thì sẽ gặp báo ứng. Cháu đừng có không tin, có một số việc đều là do trời định!”
Sau đó Đinh Nhất dừng xe ở cổng khu công nghiệp, vì bên trong đều là nhà máy nên muốn vào phải đăng ký. Nhưng chúng tôi lại không biết được là phải đi vào công ty nào, như thế chắc chắn bảo vệ sẽ không cho chúng tôi vào.