Mắt chú Lê không tốt nên cũng không nhìn được thứ tôi hỏi. Chỉ có Đinh Nhất nói: “Đó là bơm khí oxi, để tăng oxi trong hồ cá.”
“À? Cá cũng phải thêm oxi à?”
Chú Lê chế giễu tôi: “Cậu ấm của tôi ơi! Đến chút kiến2thức thường thức này mà cháu cũng không biết à? Hồ cá không giống như ở sông hay biển, là một đầm nước đọng. Nếu trời mưa hoặc nhiệt độ xuống thấp, cá sẽ không đủ dưỡng khí, nếu không bổ sung, bọn cá sẽ rủ nhau5ngửa bụng tập thể.”
Tôi gật đầu nhìn cái máy bơm kia, đột nhiên cảm thấy xung quanh thứ kia hình như còn có những thứ khác...
Đinh Nhất thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào giữa hồ cá, cũng nhìn theo ánh mắt tôi. Nếu so với6thị lực của Đinh Nhất thì thị lực của tôi chỉ coi là cặn bã.
Anh ta nhìn thoáng qua rồi nói với tôi: “Giữa hồ cá có một cái lưới cản...”
“Lưới cản? Dùng làm gì vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Chú Lê nói: “Cản cá chứ gì nữa,5không thì cản người chắc?”
Chú ấy nói xong, ba chúng tôi đều sững người, một suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu chúng tôi, Lưu Lợi Vĩ sẽ không đem thi thể của Điền Chí Phong nhét ở đó đấy chứ?
Lúc này Đinh Nhất đi đến3chỗ thuyền gỗ cạnh hồ cá, anh ta cẩn thận kiểm tra xem thuyền gỗ có dùng được hay không. Sau đó ba người chúng tôi lên thuyền, Đinh Nhất chèo ra giữa hồ.
Khi thuyền ngày càng đến gần máy bơm kia, tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn, bây giờ tôi có thể khẳng định 100%, thi thể của Điền Chí Phong ở dưới trung tâm hồ cá...
Nơi này nước không phải rất lặng, tôi cố gắng thò đầu ra nhìn qua mặt nước, xem bên dưới nước sâu bao nhiêu, đột nhiên có mấy con cá hình thù quái dị búng nước lên.
Mùi hôi thối bốc lên khiến tôi buồn nôn, thế là tôi ngẩng đầu nói: “Có lẽ ở dưới này...”
Đinh Nhất đưa mái chèo vào nước, thử xem nước sâu bao nhiêu, nhưng đúng lúc này anh ta nghiêng người, thuyền mất trọng tâm hơi nghiêng. Thật ra nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn, chờ Đinh Nhất ổn định người thì thuyền sẽ ổn định lại.
Nhưng tôi lần nào cũng như vịt trên cạn, thấy thuyền lắc lư là hoảng hốt vội đứng lên, khiến thuyền càng mất thăng bằng, hai chúng tôi cùng đứng khiến thuyền cứ lắc qua lắc lại.
Chú Lê đúng là cáo già, hai tay nắm chặt mạn thuyền hét lên: “Tất cả ngồi xuống! Tất cả ngồi xuống!”
Đinh Nhất lập tức ngồi xuống, kết quả anh ta ngồi xuống thì trọng tâm dồn về phía tôi, người tôi nghiêng một cái rơi thẳng xuống nước. Đinh Nhất lập tức đưa tay kéo tôi lên.
Nhưng vẫn muộn, chỉ nghe “oạp” một cái tôi chìm vào trong nước... Rơi vào mới biết nước này kinh khủng thế nào. May mà xuống nước thì không thở được, nếu không chắc tôi đã ngất đi vì thối.
Nhưng nước này vẫn chui vào mũi tôi, cái cảm giác đó không cần phải nói! Tôi biết khi ngã xuống nước kỵ nhất là khua loạn xạ, như thế sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, cũng không giải quyết được vấn đề. Nên tôi thả lỏng người phiêu theo dòng nước, sau đó miệng mũi ngậm chặt, hy vọng như thế có thể nổi lên.
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác nhìn thấy một lồng sắt lớn dưới nước, mấy con cá kỳ lạ vừa rồi đang bơi qua bơi lại trong lồng...
Lúc này tôi nghe được âm thanh Đinh Nhất nhảy xuống nước, tôi biết anh ta sẽ đến cứu mình trước. Nhưng sau khi Đinh Nhất nhảy xuống, đám cá từ chỗ sâu kia lao theo.
Đinh Nhất nhanh chóng bơi đến chỗ tôi, tôi vốn cho rằng anh ta sẽ kéo tôi lên thuyền, nhưng không ngờ anh ta lại lôi tôi bơi đến hướng ngược lại. Lúc này sức chịu đựng của tôi đã đến cực hạn, nếu không ngoi lên, có lẽ sẽ ngạt thở chết.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện đám cá kia đang gắt gao bơi phía sau chúng tôi, như đuổi theo chúng tôi vậy, nếu như lúc này tôi không ở trong nước thì sẽ cho rằng mấy con cá này rất nghịch ngợm.
Nhưng Đinh Nhất vẫn lôi tôi bơi về phía trước, tôi có cảm giác cả người anh ta đều căng cứng, tôi biết Đinh Nhất chỉ khi gặp nguy hiểm mới có phản ứng như thế.
Tôi lập tức ý thức được trong nước này có thứ gì đó khiến anh ta phải đề phòng, nhưng xung quanh chúng tôi ngoài nước thối chỉ có bầy cá sau lưng kia? Bầy cá? Đinh Nhất đang sợ bầy cá kia?
Đến lúc tôi hiểu được, Đinh Nhất đã đưa tôi bơi đến gần lồng sắt. Khi tôi nhìn thấy thứ bên trong lồng, trong lòng hoảng sợ, thứ trong lồng sắt một chút thịt cũng không còn.
Đây không phải ai khác, chính là Điền Chí Phong...
Nhìn bộ hài cốt đáng sợ trong lồng, lại nhìn đám cá kỳ quái sau lưng, tôi liền nghĩ đến loài cá Hổ ăn thịt người trong chương trình thế giới động vật! Nó cũng đuổi theo người không chịu bỏ sao?
Lúc đó lòng tôi cũng chìm xuống đáy, người sao có thể thi bơi được với cá! Xong rồi, lần này không những không cứu được tôi, ngay cả Đinh Nhất cũng đi chung luôn rồi. Trong lúc tôi đang vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng, đằng trước chúng tôi xuất hiện một cái lưới đánh cá màu đen!
Đúng rồi! Lúc trên bờ chúng tôi đã nhìn thấy, đó chính là tấm lưới ngăn cá! Nói thì lâu, nhưng diễn ra thì nhanh, Đinh Nhất bơi đến chỗ lưới đánh cá liền đẩy tôi lên mặt nước, sau đó dùng lực đẩy lưới đánh cá.
Nhưng lúc anh ta định lao lên thì bầy cá Hổ đã đuổi đến nơi. Tia hy vọng vừa dấy lên trong lòng tôi chớp mắt đã bị dập tắt. Nếu như bây giờ Đinh Nhất không qua được, thì tôi cũng đành chờ đến lượt mình thôi! Vì tôi ở trong nước, dù không có bọn cá Hổ đó thì tôi cũng con mẹ nó không biết bơi!
Lúc này chỉ thấy đàn cá đang vây quanh Đinh Nhất đột nhiên lại đứng im, sau đó nhao nhao tản ra bốn phía, giống như không nhìn thấy Đinh Nhất. Lúc này Đinh Nhất cũng nhắm mắt lơ lửng trong nước, không nhúc nhích...
Tôi ở bên này dùng tay gạt lưới đánh cá, định nổi lên trên mặt nước, nhưng càng sốt ruột tay chân càng không nghe lời. Trong lúc tôi sắp ngạt thở, Đinh Nhất đột nhiên mở mắt, sau đó phi thân vọt lên trên mặt nước, nháy mắt nhảy qua lưới đánh cá đến cạnh tôi.
Chờ đến khi tôi được anh ta lôi ra khỏi mặt nước, mới biết cho dù lúc này có ngửi thấy mùi thối trong không khí nữa thì đối với tôi vẫn là thơm ngọt. Tôi thở phì phò, cảm giác như cổ họng và lá phổi bỏng rát, cảm giác đó quá khó chịu.