* Pulitzer là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất.
Mẹ Điền Chí Phong thấy con vẫn chưa về, liền gọi điện hỏi anh ta có chuyện gì không, nhưng điện thoại của Điền Chí Phong không liên lạc được.
Mới đầu bà ấy cũng không nghĩ lung tung, dù sao con mình cũng là phóng viên giải trí, có thể đang theo dõi siêu sao nào đó nên2tắt máy. Thế nhưng đến tận đêm hôm đó, điện thoại của Điền Chí Phong vẫn không liên lạc được. Lúc này bà ấy mới lo lắng gọi cho ngài Vương, hỏi xem có phải Điền Chí Phong đang theo vụ gì lớn không?
Lúc đó bà mới biết, con mình cả ngày nay không đi làm. Như vậy liền lớn chuyện, dù sao cũng đã có chuyện của cha anh ta, cho nên mẹ anh ta lập tức báo cảnh sát.
Nhưng sau khi cảnh sát nhận được thông báo, vừa biết công việc của Điền Chí Phong là phóng5viên thì chỉ khuyên bà ấy đừng nên quá lo lắng, có lẽ anh ta chỉ đang theo dõi chuyên mục lớn gì đó.
Nhưng có thể giữa hai mẹ con có một loại cảm ứng đặc biệt, mấy ngày sau đó, mẹ Điền Chí Phong luôn cảm thấy tinh thần không ổn, không thể tập trung, luôn cảm thấy con mình đã xảy ra chuyện.
Vài ngày sau, cảnh sát phát hiện xe của Điền Chí Phong ở một bãi đậu xe ngầm, họ còn phát hiện một mảng nâu sậm ở ghế lái, sau khi kiểm tra, phát hiện6đó là máu người. Sau khi so sánh ADN thì đúng là của người mất tích Điền Chí Phong.
Cảnh sát nhanh chóng lấy video giám sát hôm Điền Chí Phong mất tích, phát hiện xe của anh ta đi vào lúc 15 giờ 25 phút, đi theo sau xe một ca sĩ mới nổi ở Đài Loan.
Theo lộ trình giám sát, ca sĩ mà Điền Chí Phong theo dõi đi vào siêu thị ở tầng một, nhưng không thấy Điền Chí Phong đi theo.
Tiếp đó ca sĩ kia rời khỏi siêu thị lúc 15 giờ 55 phút, cầm theo5đồ ăn rồi quay lại bãi đậu xe dưới đất, sau đó lái xe rời đi. Đến lúc này vẫn không thấy Điền Chí Phong lái xe ra theo, sau đó cảnh sát phát hiện, xe của anh ta vẫn đậu ở đó.
Đáng tiếc là xe của Điền Chí Phong lại đỗ ở góc chết của camera, cho nên không ai biết trong thời gian đó xe của Điền Chí Phong xảy ra chuyện như thế nào. Sau đó cảnh sát lại lấy video giám sát bên ngoài bãi xe, quan sát các xe ra, nhưng đáng tiếc… bọn3họ không phát hiện xe nào khả nghi.
Cũng từ hôm đó trở đi, Điền Chí Phong cứ biến mất như vậy. Còn mẹ Điền sau đó cũng không nhận được điện thoại tống tiền hay gì cả. Và từ ngày đó trở đi, ngày nào mẹ Điền cũng sống trong lo lắng, chỉ cần có nơi nào phát hiện thi thể nam vô danh, bà ấy sẽ bị gọi đến cục cảnh sát nhận xác.
Nhưng đã mấy năm trôi qua, thi thể của Điền Chí Phong vẫn chưa từng xuất hiện. Mặc dù lúc đầu mẹ Điền vẫn tin rằng con mình không chết, nhưng sau nhiều lần đối mặt với tuyệt vọng, cuối cùng bà ấy chỉ đành bất lực đi các đền miếu khắp Đài Loan để cầu xin giúp đỡ, nhưng lại nhận được đáp án khiến tim bà tan nát - Điền Chí Phong đã không còn trên nhân gian.
Cũng không biết đó là sự thật hay do tâm lý, bắt đầu từ lúc đó, mẹ Điền bắt đầu thường xuyên mơ thấy Điền Chí Phong. Trong giấc mơ của bà, Điền Chí Phong luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bà, ánh mắt như có ngàn điều muốn nói, nhưng không nói gì.
Chúng tôi nghe ngài Vương nói từ đầu đến cuối, trong lòng cũng xác định được Điền Chí Phong sống chết có số, từ những dữ liệu trước mắt, khả năng còn sống là rất nhỏ.
Thế nhưng muốn biết chắc trăm phần trăm, chúng tôi phải đến nhà họ Điền một chuyến. Nhà Điền Chí Phong ở trong ngõ 6 đường Đông khu Dân Quyền quận Nội Hồ, lúc chúng tôi gõ cửa, một người phụ nữ trung niên gầy gò ra mở cửa cho chúng tôi. Từ nếp nhăn giữa hai lông mày có thể nhìn ra, bà ấy chính là mẹ của Điền Chí Phong.
Bạc Hoài Văn mở lời trước: “Bà Điền, đây là huyền học đại sư Lê đại sư, chủ biên của chúng tôi mời từ đại lục đến, họ vì chuyện của Tiểu Phong nên đến đây.”
Mẹ Điền nghe xong thì lập tức mời chúng tôi vào nhà, sau đó vừa thu dọn vừa nói: “Trong phòng bừa bộn quá, xin lỗi, đại sư, mời ngài ngồi.”
Chú Lê vội nói mẹ Điền đừng vội, mọi người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, xem chúng tôi có cách nào giúp bà không. Lúc này mẹ Điền mới bỏ đồ trên tay ngồi xuống.
Bây giờ tôi mới cẩn thận quan sát nhà Điền Chí Phong, đúng là nhà phóng viên, khắp nơi đều treo nhiều ảnh chụp tin tức trên tường, trong tủ cũng bày một số giải thưởng và cúp.
Mẹ Điền rót cho chúng tôi mỗi người một tách trà: “Mấy năm nay suy nghĩ của tôi đều đặt vào chuyện tìm con trai, nên trong nhà bừa bộn, cũng không có trà ngon gì, nếu biết trước hôm nay các vị đến, tôi đã chuẩn bị trà ngon hơn.”
Chú Lê cười nói với bà: “Chị không cần làm thế, quá khách sáo rồi. Chúng tôi đến đây, cũng muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Tiểu Phong, có càng nhiều manh mối càng tốt.”
Mẹ Điền kéo ra một hộp lớn: “Trong này đều là đồ vật của Tiểu Phong từ nhỏ đến lớn, tôi cũng không biết những thứ này có đem lại manh mối gì không, nhưng luôn cảm thấy không nên bỏ chúng đi, sau này chắc sẽ có ích.”
Tôi kéo thùng giấy đến bên cạnh, cẩn thận kiểm tra đồ bên trong. Đúng là đồ vật từ bé đến lớn của con trai, ngay cả thẻ đi nhà trẻ cũng có ở đây.
Trong thùng có một quyển album lớn, bên trong có ảnh chụp Điền Chí Phong từ nhỏ đến lớn, trong những bức ảnh này có cả cha của Điền Chí Phong là Điền Hoài Mẫn. Đó là một người đàn ông có gương mặt cương nghị, nghĩ đến chuyện ông ấy làm nhiệm vụ đưa tin trên chiến trường bom đạn, lòng tôi không khỏi bồi hồi, đây mới là đàn ông chân chính.
Nhưng tiếc là, tôi đã xem hết đồ trong thùng vẫn không phát hiện được tàn hồn của Điền Chí Phong, chẳng lẽ ông trời xót thương mẹ Điền, con trai bà thực sự chưa chết? Nhưng nếu chưa chết, sao bao nhiêu năm nay lại không liên lạc với bà?
Có lẽ là do tôi chưa tìm đúng đồ, tôi đứng lên đi quanh nhà, xem có phát hiện được gì không. Lúc này tôi thấy trong tủ bày rất nhiều giấy chứng nhận và cúp, nên quay sang hỏi mẹ Điền: “Những thứ này đều là của Điền Chí Phong ạ?”
Không ngờ mẹ Điền lại lắc đầu: “Những thứ này đều là vinh dự của chồng tôi, mỗi cái cúp đều là ông ấy dùng sinh mệnh để đổi lấy tin tức. Ví dụ như chiếc cúp Pulitzer kia, năm 91 ông ấy không màng nguy hiểm đi đưa tin về chiến tranh Vùng Vịnh, cuối cùng mới nhận được giải thưởng tin tức quốc tế này. Hoài Mẫn đã từng nói, đây chính là giải thưởng quan trọng nhất của ông ấy. Ngay cả Tiểu Phong cũng vì chiếc cúp này mà vô cùng sùng bái cha mình, vì thế mà muốn trở thành phóng viên…” Mẹ Điền vừa nói mắt vừa đỏ lên, có lẽ là nhớ tới chuyện năm đó.
* Chiến tranh Vùng Vịnh năm 1991 là một cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần 30 quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo và được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giải phóng Kuwait.