Người Tìm Xác

Chương 560




Rời khỏi nhà Lý Thụ Sinh, chúng tôi đi tìm một quán trọ nhỏ ở gần đấy để ở, chuẩn bị đến tối cùng chú Lê đi xem chuyện hay… Chú Lê nói với chúng tôi rằng, thực chất nếu muốn để oán khí trong lòng Lý Bình Bình được giải trừ toàn bộ, thì chỉ có thể để cô bé ấy trở về nhà báo thù, làm như thế cô bé sẽ không còn2đến nhà họ Kiều quậy phá nữa.

Buổi tối, vừa ra khỏi quán trọ tôi đã cảm thấy ngay gió lạnh quất vào quần áo trên người mình, xem ra muốn đi hóng chuyện cũng chẳng vui vẻ như tôi nghĩ! Giờ này ở thị trấn đã không còn ai đi ngoài đường, khi chúng tôi tới ngoài sân nhà Lý Thụ Sinh, nhìn thấy bên trong nhà vẫn sáng đèn, như vậy chứng tỏ trong5nhà có người, mà người này chỉ có thể là Lý Thụ Sinh.

Chú Lê lấy từ trong người ra một lá bùa màu vàng, mà trước khi rời khỏi nhà trọ chú ấy đã dùng bút chu sa viết lên đó ngày sinh tháng đẻ của Lý Bình Bình. Tôi thấy chú ấy bấm quyết, khẽ ngâm mấy câu chú, sau đó tấm bùa vàng trong tay chú ấy bốc lên một ngọn lửa màu6xanh thẫm, rồi bị đốt hết tại chỗ…

Trong nháy mắt, gió lạnh nổi lên từ xung quanh khiến lông tơ cả người tôi đều dựng lên hết cả, sau đó có một bóng trắng chập chờn trôi từ đằng xa tới…

Khi cái bóng trắng kia bay tới trước cửa sân nhà Lý Thụ Sinh còn vô tình hay cố ý nhìn sang chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy rõ người bên trong bóng trắng là5ai, tim khẽ đập nhanh vì hồi hộp, đúng là hồn phách của Lý Bình Bình đã đến thật rồi!

Chú Lê nhìn vẻ mặt quái dị của tôi thì xoay người sang hỏi: “Cháu trông thấy à?”

Tôi hơi do dự mà gật đầu: “Lúc trước cháu không thể nhìn thấy những thứ này, nhưng không hiểu sao dạo gần đây lại có thể nhìn thấy…”

Sắc mặt chú Lê hơi thay đổi, chú nói: “Việc này3trở về rồi nói sau…” Chú quay sang nói với cái bóng của Lý Bình Bình: “Đi thôi, tự kết liễu oán hận chất chứa trong lòng cô đi, có một số việc người khác không thể giúp cô được.”

Ông ấy vừa dứt lời, cái bóng trắng kia đã bay vào trong sân…

Tôi hơi run rẩy, hỏi: “Chúng ta cứ chờ ở bên ngoài này à?”

Chú Lê mỉm cười, sau đó cho Đinh Nhất một cái nháy mắt, tên này thấy thế thì phi người nhảy vào trong sân một cách gọn gàng, sau đó mở cổng cho chúng tôi. Khi ba người chúng tôi đi đến trước cửa sổ căn nhà của Lý Thụ Sinh, tôi nhìn thấy ông ta đang đứng một mình trước cái bàn, tự rót một cốc nước uống, không hề ý thức được nguy hiểm đang đến gần…

Lúc này hình bóng của Lý Bình Bình đã xuất hiện ở trong phòng, cô bé nhìn chòng chọc vào cha ruột của mình mà không nhúc nhích.

Lý Thụ Sinh vừa uống nước vừa lầm bầm: “Nếu có thêm đứa con gái nữa thì tốt rồi, không ngờ mười vạn này lại chẳng được bao nhiêu như vậy!”

Tôi hiểu ngay, thì ra ông ta đã tiêu xài hết mười vạn kia rồi, tôi thắc mắc, cái gã Lý Thụ Sinh chân đất mắt toét này chẳng có thứ gì đáng giá trong nhà cả. Tuy nói mười vạn ở thời đại này không phải là số tiền rất lớn, nhưng nó cũng không ít, vì sao mới được vài ngày mà ông ta đã tiêu hết rồi?

Chú Lê huých nhẹ vào người tôi, ra hiệu bảo chúng tôi đi vào nhà, tôi vội hỏi khẽ: “Đi vào ạ? Nhỡ bị ông ta phát hiện thì sao?”

Chú Lê xua tay với tôi: “Không sao đâu, tin chú, cứ đi vào đi, ngoài này lạnh quá.”

Khi ba người chúng tôi đẩy cửa đi vào, Lý Thụ Sinh ở bên bàn cơm vẫn không ngẩng đầu lên, còn lải nhải liên miên: “Cái quái gì thế chứ! Còn phải tìm được một đứa con trai chưa chết, thứ này có phải là rau bán ngoài ruộng đâu mà chờ lớn rồi hái một lần là được! Đúng là phiền phức…”

Nhưng đúng vào lúc này, Lý Thụ Sinh đột nhiên cảm giác người mình mát lạnh, ông ta lập tức đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện cửa sổ đều đang được đóng chặt! Ông ta tiện tay ném vào lò thêm mấy khúc củi nữa, muốn cho căn phòng ấm áp thêm một ít.

Nhưng kỳ lạ là lửa trong lò đã rất mạnh nhưng Lý Thụ Sinh vẫn có cảm giác mình lạnh không chịu nổi, thế là ông ta đi đến bên giường, kéo một cái chăn bông ra quấn vào người mình.

Chiếc chăn bông kia chẳng phải là thứ đã được dùng để giết chết Lý Bình Bình sao? Thật không biết lão Lý Thụ Sinh này có phải bị thiểu năng hay không mà còn giữ lại nó? Nếu không phải lão ta nghèo đến phát điên thì chính là lão chẳng hề quan tâm gì đến cái chết của Lý Bình Bình…

Không biết hiện giờ Lý Bình Bình đứng nhìn xem lão cha không bằng súc sinh này của mình sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Nhưng vào lúc này, cái bóng của Lý Bình Bình vẫn luôn đứng trong góc nãy giờ lại đột nhiên từ từ đi tới trước mặt Lý Thụ Sinh và nói: “Bố… con đói… có thể cho con ăn một miếng không?”

Lý Thụ Sinh nghe thế, chẳng nhấc đầu lên mà nói: “Cút sang một bên đi, cái đồ lỗ vốn kia, cả ngày chỉ biết có ăn ăn thôi! Chẳng được tích sự…” Nói được nửa câu, ông ta bỗng ngây người ra, sau đó trợn mắt hoảng sợ nhìn Lý Bình Bình!

Lý Thụ Sinh sửng sốt khoảng một phút, sau đó đưa tay lên tự tát mình một cái thật mạnh, chắc là ông ta đang muốn xem có phải mình đang nằm mơ hay không. Nhưng sau khi tự tát xong, ông ta biết bây giờ mình đang rất tỉnh táo…

“Bố… Con có thể ăn cơm không?” Lý Bình Bình nói rất lạnh lùng.

Lý Thụ Sinh bị dọa sợ chết khiếp, giọng ông ta run rẩy, nói: “Ăn… ăn đi, cứ… ăn tự nhiên…”

Tất nhiên Lý Bình Bình không hề khách sáo, cô bé ngồi xuống, sau đó dùng tay nắm thức ăn trên bàn mà nhét vào miệng… trông cô bé ăn chẳng khác gì một con ma chết đói. Có lẽ lúc chết, Lý Bình Bình đang rỗng bụng, nên sau khi hóa thành lệ quỷ thì thứ duy nhất trong ký ức của cô bé là muốn ăn cơm…

Lý Thụ Sinh từ từ đứng lên, định nhân cơ hội này chạy ra ngoài cửa. Nhưng ba người chúng tôi đang đứng ở cửa ra vào, sao có thể để ông ta có cơ hội này được?

Quả nhiên, Lý Thụ Sinh chưa chạy được hai bước thì đụng phải Đinh Nhất đứng ngay bên cạnh tôi, nhưng ông ta lại giống như không nhìn thấy chúng tôi vậy, ông ta bị dọa sợ đến mức quỳ trên mặt đất, giọng nói run lẩy bẩy: “Bình Bình, con đừng trách bố, bố cũng không còn cách nào khác, con cũng thấy nhà ta rất nghèo, chẳng có cái gì cả, nhưng bây giờ con được gả cho thằng nhóc nhà giàu kia rồi, con qua đó sẽ được hưởng phúc mà!”

Tôi nghe mà phẫn nộ cùng cực! Trên đời sao lại có thứ cha như thế này? Hại chết con gái mình lại còn mặt dày nói là để nó xuống dưới hưởng phúc? Nếu nhân vật chính bây giờ không phải là Lý Bình Bình thì tôi đã đi lên đánh cho Lý Thụ Sinh một trận rồi!

Tôi nhìn Lý Bình Bình, lúc còn sống trí thông minh của cô bé này cũng không cao, sau khi chết chắc cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu đâu. Tôi nhớ chú Lê đã từng nói rằng, nếu đời này là kẻ ngốc thì chứng tỏ lúc đầu thai ở kiếp trước, hồn phách không được đầy đủ.

Thế có nghĩa là dù Lý Bình Bình có đi đầu thai tiếp thì vẫn chỉ là kẻ ngốc mà thôi… Đứa ngốc mà hóa thành lệ quỷ thì chấp niệm càng sâu, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lý Thụ Sinh dễ dàng như vậy. Lúc này, Lý Bình Bình ngây ngô cười nói với Lý Thụ Sinh: “Bố, đến đây ăn cơm đi! Sau này Bình Bình sẽ không rời khỏi bố nữa… Bố yên tâm đi.”

Lý Thụ Sinh nghe thế thì hét lên thảm thiết, sau đó đũng quần ông ta âm ấm, ông ta sợ đến mức tè dầm ngay tại chỗ. Lý Bình Bình bỗng từ từ đến gần Lý Thụ Sinh, sau đó nhẹ nhàng ghé vào lưng ông ta, lạnh lùng nói: “Bố à, chúng ta mãi mãi cũng không rời xa nhau…”