Người Tìm Xác

Chương 557




Chú Lê nghe nói Ngô Hoài Nhân đi tìm một thầy phong thủy khác thì tức giận lắm: “Thằng cha này đúng là có vấn đề! Có sẵn đại sư là chú đây thì không hỏi, lại lén đi tìm một thầy phong thủy khác?”

Tôi hơi buồn cười: “Cả chúng ta lẫn ông Ba2Kiều đều xem thường tay Ngô Hoài Nhân này, ông ta không hề thành thật như vẻ bề ngoài của mình…”

Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Thế là có ý gì? Cháu đã nhìn thấy cái gì ở trong mộ tổ của nhà họ Kiều vậy? Giờ có thể nói được rồi chứ?”

Tôi thở dài5rồi nói hết những gì mình nhìn thấy trong ký ức của Kiều Hiên và người tên “Cố Dĩnh” được hợp táng cùng kia cho chú Lê và Đinh Nhất nghe… Thực ra cô bé kia không phải tên Cố Dĩnh, tên của cô bé đó là Lý Bình Bình, là một đứa trẻ6bị mắc hội chứng Down.

Mà đáng sợ hơn cả là, lúc Kiều Hiên chết thì cô bé Lý Bình Bình này vẫn còn đang sống khỏe re, nhưng vì bên nhà ông Ba Kiều muốn kết hôn âm cho con trai nên bỏ ra rất nhiều tiền! Và gã cha súc sinh của Lý5Bình Bình bị người ta giật dây, nên lấy chăn đè chết ngạt cô con gái thiểu năng này của mình.

Mẹ của Lý Bình Bình do khó sinh cô bé nên đã qua đời, lúc ấy bố của cô bé là Lý Thụ Sinh đã muốn cho con mình rồi, nhưng vì là con3gái nên chẳng ai muốn nhận nuôi cả. Ông ta nuôi cô bé đến năm ba tuổi thì phát hiện đứa trẻ này không giống với con cái bình thường của nhà khác, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện đứa trẻ này bị mắc hội chứng Down.

Trẻ bị mắc bệnh này trong mắt người bình thường khác là một đứa ngu đần, thế nên càng chẳng ai muốn nuôi cô bé cả. Vì Lý Thụ Sinh nuôi một đứa trẻ vướng víu như vậy nên chẳng có người phụ nữ nào muốn lấy ông ta, vì vậy mà có bao nhiêu tức giận ông ta đều trút lên đầu Lý Bình Bình.

Đứa trẻ Lý Bình Bình này từ nhỏ đã đáng thương, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có người nào thương yêu nó, đến cả người thân duy nhất cũng rất ghét nó, còn hận không thể để nó chết nhanh lên, đừng lãng phí lương thực trong nhà nữa.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn đến khoảng thời gian trước… Đột nhiên có một ngày, một tên gọi là Lưu Tam Tử tìm Lý Thụ Sinh, tên này hỏi ông ta xem có biết gần đây nhà ai có con gái trẻ mới chết hay không, nếu không có thì là con dâu cũng không sao, chỉ cần thi thể đừng quá già là được!

Lý Thụ Sinh tò mò hỏi hắn hỏi cái này làm gì? Tên Lưu Tam Tử kia nói cho ông ta biết, ở bên Sơn Tây có một ông chủ ra giá mười vạn mua xác mới chết của con gái để làm lễ kết hôn âm, chỉ cần là vừa mới chết, không quá lớn tuổi là được!

Lý Thụ Sinh nghe là mười vạn thì trợn cả mắt lên. Nhưng ông ta nghĩ nát óc cũng không ra gần đây có nhà ai mới chết con gái! Ông ta không thể tìm thấy thi thể có sẵn, nhưng cũng không nỡ để vuột mất đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này.

Bàn bạc tới lui, đột nhiên ông ta lại nhìn thấy Lý Bình Bình đang chơi trong sân. Ông ta thầm nghĩ, tốt xấu gì mình cũng nuôi nó mười mấy năm rồi, nếu giờ nó có thể kiếm về cho mình mười vạn thì cũng không uổng công mình nuôi đứa con gái đần độn này.

Thế là Lý Thụ Sinh lập tức gọi cho Lưu Tam Tử, nói là mình đã tìm được xác cô gái trẻ rồi, bảo đối phương chuẩn bị sẵn mười vạn đi! Lưu Tam Tử nghe thế cũng vui mừng lắm, còn nói là nếu chuyện này thành công thì kiểu gì cũng phải chia cho hắn một ít chứ?

Lý Thụ Sinh cười nói: “Yên tâm, đến lúc đó tiền tới tay rồi, không thể thiếu phần của cậu được!”

Sau đó Lý Thụ Sinh đi vào trong bếp cầm một miếng đường phèn ra, rồi vẫy tay với Lý Bình Bình đang chơi trong sân: “Có muốn ăn đường phèn không?”

Lý Bình Bình ngu ngơ đứng lên, trong trí nhớ của cô bé, bố mình chưa từng có vẻ mặt dịu dàng như thế bao giờ, cô bé thấp thỏm đi tới và e dè: “Muốn…”

Lúc này Lý Thụ Sinh nhìn con gái ngốc của mình với vẻ mặt rất kỳ lạ, có lẽ trong lòng ông ta ít nhiều gì cũng có cảm giác khó chịu. Nhưng vừa nghĩ tới số tiền mười vạn nên ông ta quyết tâm liều mạng, ông ta nói với Lý Bình Bình: “Vậy con đi với bố vào trong nhà, bố sẽ cho con ăn miếng đường phèn này!”

Lý Bình Bình ngây thơ vui vẻ đi vào nhà, nhưng khi cô bé vừa cho miếng đường vào trong miệng thì đã bị cha ruột đẩy xuống giường, sau đó lấy chăn bông bịt kín miệng mũi của cô bé lại.

Lý Bình Bình vừa hoảng sợ vừa kinh hãi, miếng đường trong miệng bị kẹt lại trong cổ họng khiến cô bé không thở nổi. Dù đã cố giãy dụa nhưng sức của Lý Thụ Sinh quá lớn, Lý Bình Bình không thể nào thoát ra được.

Mấy phút sau, Lý Bình Bình ở dưới chăn đã không còn nhúc nhích nữa. Lý Thụ Sinh vén chăn lên kiểm tra thì thấy Lý Bình Bình đã trợn trắng mắt, chết không nhắm mắt… Tất cả những ký ức khi còn sống của Lý Bình Bình đến đây là chấm dứt.

Còn về phần Kiều Hiên kia, lúc đầu đứa trẻ này cũng là người khá trung thực, mặc dù được bố nuông chiều từ nhỏ nhưng bản chất cậu ta không xấu. Cũng từ sau khi ông Ba Kiều cưới Hải Lam về, cậu ta mới bắt đầu dần dần lạc lối.

Đương nhiên, người đưa cậu ta đến con đường xấu chẳng phải ai khác mà chính là cậu em trai tốt trong mắt ông Ba Kiều, chú hai tốt trong mắt con trai ông ấy - Ngô Hoài Nhân! Đáng lý ra, ông Ba Kiều đối xử với người này không tệ, ông ta không nên hại con trai nhà người ta như thế!

Nhưng ở Đông Bắc có câu chuyện xưa gọi là “Người ủ rũ về lối cũ”, ý là người bình thường càng trung thực thì nội tâm càng đen tối, chẳng ai biết trong lòng của những người này đang nghĩ gì.

Và gã Ngô Hoài Nhân này chính là một tên như thế, từ sau khi tìm đến nương tựa vào ông Ba Kiều thì bắt đầu vô tình tiếp cận Kiều Hiên, hắn đưa cậu ta vào lối sống phóng túng, đến ngay cả chuyện hút ma túy cũng đều do hắn dẫn dắt cả.

Kiều Hiên là đứa nhát gan, lúc mới bắt đầu nghiện còn không dám nói cho cha mình biết mà cứ đi tìm Ngô Hoài Nhân, ông chú hai tốt này lần nào cũng rất hào phóng đi mua thuốc về cho cậu ta hút.

Đến khi ông Ba Kiều phát hiện ra con trai mình bị nghiện thuốc phiện thì Kiều Hiên đã hút gần ba năm rồi. Lúc này Ngô Hoài Nhân còn giả vờ làm người tốt, ra mặt nói muốn giúp cháu trai đi cai nghiện, nhưng dựa vào sự giúp đỡ của ông ta, Kiều Hiên luôn luôn bị tái nghiện…

Đáng giận nhất là tên ngốc Kiều Hiên kia vẫn còn rất tin tưởng Ngô Hoài Nhân, có chuyện gì cũng nói với chú hai của mình mà không nói với bố. Sau đó Ngô Hoài Nhân bị ông Ba Kiều phái về Sơn Tây làm, Kiều Hiên hết người cung cấp hàng nên đành phải ra ngoài tìm mua một mình.

Ngày xảy ra tai nạn chính là lúc Kiều Hiên đang lên cơn nghiện, cậu ta lái xe một mình ra ngoài tìm người bán để mua hàng, sau đó không dằn nổi mà hút thuốc trên xe, dẫn đến bị sốc thuốc mà đâm xe chết. Tôi cũng nghĩ mãi mà không hiểu, ông Ba Kiều này đã gây ra tội lỗi gì với người anh em kia của ông ta vậy?

Sau khi tôi kể xong, chú Lê mới chợt hiểu ra: “Chẳng trách vì sao nhà ông Ba Kiều có khối đất xây mộ tổ tốt như vậy mà lại sinh ra được một đứa con phá phách như thế, xem ra những chuyện này đều bắt nguồn từ thằng cha Ngô Hoài Nhân này cả?”

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu nên hỏi chú Lê: “Chú nói xem, vì sao ông ta lại làm như vậy? Ông ta ghen ghét với ông Ba Kiều ư?”

Chú Lê lắc đầu: “Khó mà nói lắm, lòng người tựa biển sâu, ai biết được hắn nghĩ gì! Giờ xem ra tên Ngô Hoài Nhân này đi tìm gã thầy phong thủy kia, chắc chắn không có ý định tốt đẹp gì!”