Người Tìm Xác

Chương 553




Tôi nhìn bà Kim mà hạ giọng nói nhẹ nhàng: “Dì Kim này, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, mọi người đều nói bình thường bà rất tốt bụng! Nhưng vì sao lại ra tay nặng như thế với một2đứa bé? Thật ra, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà, tôi cũng không tin bà lại là người làm ra những chuyện như vậy!”

Bà Kim lấy cánh tay run rẩy lau nước mắt trên mặt và nói: “Con5trai tôi vì gặp tai nạn xe cộ nên mới biến thành tàn tật như ngày hôm nay, nó được học hành tốt, vốn lúc đầu rất có tương lai, nhưng ông trời lại đối xử với nó như vậy!6Ngày đó, lẽ ra đứa trẻ ngu ngốc đột nhiên chạy ra ngoài đường kia phải là người chết! Nhưng Tiểu Vĩ vì tránh nó nên mới đánh tay lái sang chỗ khác, xe lại đang đi với tốc độ5cao nên đâm mạnh vào một gốc cây ven đường!”

“Chân của anh ta…” Tôi hạ giọng hỏi.

Bà Kim gật đầu: “Không chỉ chân, bởi vì bị lực mạnh va chạm mà gây ra tổn thương nghiêm trọng đến cột sống3của thằng bé, dẫn đến nửa người dưới của nó bị liệt hoàn toàn. Ngay cả cô gái chuẩn bị kết hôn với nó cũng bỏ nó mà đi. Vì muốn chữa bệnh cho con, nhà chúng tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm trong những năm qua, nhưng cơ thể của nó không hề tốt lên một chút nào. Con trai tôi cũng từ một quản lý cấp cao của xí nghiệp biến thành như bây giờ. Tôi không oán số mệnh! Bởi vì tôi vốn không tin vào số mệnh! Tất cả những thứ này đều do người nhà của đứa trẻ kia gây nên! Nếu họ có thể trông chừng tốt con mình, không để nó chạy lung tung thì con trai tôi đã không xảy ra tai nạn, và tất cả đã khác…”

Tôi nghe đến đó thì thở dài, nói: “Nhưng cái đó cũng không thể trở thành lý do bà sát hại Tiểu Đông được! Thằng bé đó không đúng là do cha mẹ nó không để ý dạy dỗ nó cho tốt, nhưng chỉ một sai lầm như thế cũng đáng giá phải trả bằng mạng sống sao?”

Nhưng Bà Kim lại lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua câu phải trị ác từ nhỏ sao? Có một vài sai lầm dù là nhỏ, nhưng đối với người khác là trí mạng. Tôi thừa nhận lúc đó tôi đã không khống chế được tâm trạng của mình, nếu giờ mà để tôi gặp lại một đứa trẻ hư như thế, có lẽ tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng tối hôm qua thì khác, hôm qua là ba mươi Tết, tôi đã phải để con trai bị liệt nằm ở nhà, vì kế sinh nhai mà ra ngoài quét tuyết. Nhìn từng gương mặt hạnh phúc vội vội vàng vàng chạy về nhà, nhưng tôi lại phải lặp đi lặp lại công việc trong tay… Lúc đó trời rất lạnh, mỗi lần tôi đảo qua cửa nhà nào, bên trong đều là cảnh đầm ấm nói cười vui vẻ, nhưng nhà của tôi thì chỉ có một đứa con trai suốt ngày nghĩ đến chuyện chết. Cũng chính vào lúc đó, đứa bé kia xuất hiện, tôi thấy thằng bé ném rác xuống đầy đất thì đi qua nói nó vài câu. Chỉ là một đứa bé mới mấy tuổi đầu, tôi còn dư tuổi làm bà nội của nó, vậy mà nó dám cãi lại tôi! Tốt lắm, nếu cha mẹ nó đã không biết cách làm thế nào dạy dỗ con mình, thì để tôi thay bọn họ làm!”

Nghe đến đó, tôi không nhịn được phải ngắt lời bà ta: “Tôi nói chứ, dì Kim này, cách dạy dỗ thay của bà cũng quá độc ác rồi?”

“Vốn ban đầu tôi cũng không nghĩ mình có thể đánh chết được thằng bé, chỉ là nghĩ muốn dạy dỗ nó một chút, xả cơn giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy nó ngã xuống đất không động đậy, tôi mới phát hiện là mình đã ra tay quá nặng. Nhưng cũng không quan trọng, cùng lắm thì dùng một mạng đổi một mạng!” Bà Kim nói với vẻ thoải mái.

Tôi cười lạnh, nói: “Một mạng đổi một mạng? Bà cũng có con trai, chẳng lẽ con của bà lúc nhỏ không gây ra sai lầm gì, đều là bé ngoan cả à? Chẳng lẽ con của bà khi còn bé, vì phạm sai lầm nào đó mà bị người ta đánh chết, bà cũng có thể chấp nhận ư?”

“Con trai tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn, nó sẽ không bao giờ vô giáo dục như thế! Con trai tôi là đứa trẻ tốt nhất trên đời này!” Bà Kim đột nhiên thét lên một cách gần như điên cuồng!

Cảnh sát phụ trách tạm giam bà Kim ở bên ngoài nghe được tiếng hét ở bên trong thì vén màn vải đi vào, thật ra trước đó tôi đã nhờ Bạch Kiện gọi điện chào hỏi với bọn họ, để tôi được giả vờ “ngẫu nhiên gặp mặt” bà Kim trong bệnh viện. Trên người tôi còn đang mang theo bút ghi âm của bọn họ, tôi cũng đã thu âm lại toàn bộ những lời mà bà Kim đã nói.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng của tôi mãi vẫn không thể bình tĩnh được, từ những điều bà Kim nói có thể thấy, lúc trẻ bà ta cũng là một người phụ nữ có học thức, nếu con trai không xảy ra chuyện thì có lẽ lúc này bà ta đã có đứa cháu lớn như Tiểu Đông rồi.

Nhắc tới mẹ của Tiểu Đông, con trai mình khổ sở mang thai mười tháng mới sinh ra được, ai chẳng hy vọng thằng bé có thể khỏe mạnh trưởng thành, nhưng sinh mệnh của đứa trẻ đó lại dừng ở cái Tết năm nó bốn tuổi. Tôi tin chắc rằng, từ nay về sau cứ mỗi lần đến ba mươi Tết, cặp vợ chồng này sẽ không còn cười nói vui vẻ được như lúc trước nữa…

Trong chuyện này, không có người nào đúng cả, bởi vì ai cũng có cái sai. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa mà việc này sẽ trở thành đề tài câu chuyện sau bữa ăn của những cư dân ở gần đây, nhưng chẳng ai trong số bọn họ có tư cách đứng ra phê bình bất cứ người nào trong sự việc trên.

Chuyện này qua đi không bao lâu, tôi nghe chú Lê nói cha mẹ của Tiểu Đông đã về quê ở Tứ Xuyên, còn về phần bà Kim, chắc là phải trải qua tuổi già trong tù ngục rồi. Đương nhiên, tuổi già của bà ta cũng chẳng còn bao nhiêu…

Mười lăm tháng Giêng này nhà tôi mời khách, tôi gọi vợ chồng Chiêu Tài và chú Lê đến làm một bữa vui vẻ, hơn nữa đã lâu không gặp vợ chồng Chiêu Tài, không biết cặp đôi này bây giờ sống thế nào rồi?

Buổi tối, Chiêu Tài và lão Triệu mang một con dê nướng nguyên con do người khác mang tặng cho họ đến. Nói là dê nướng nguyên con nhưng trông con dê này còn chẳng lớn bằng Kim Bảo nhà chúng tôi ấy! Nhưng cũng đủ cho mấy người chúng tôi ăn rồi.

Chú Lê vừa đến đã liên tục nhìn Kim Bảo đang nhai đồ ăn, chú nói: “Con chó này nhà cháu càng ngày càng béo đấy! Nếu lôi ra nướng thì chắc chắn ngon hơn nhiều con dê nướng này nhỉ!”

Chẳng biết có phải Kim Bảo nghe hiểu lời chú Lê nói hay không, mà từ lúc đó trở đi nó chui tọt vào lồng chó của mình, gọi thế nào cũng không ra, mãi cho đến khi chú Lê về rồi, nó mới chịu ra ngoài gặm xương.

Lúc ăn cơm tôi hỏi thăm lão Triệu: “Gần đây chắc anh không bận việc lắm nhỉ!”

Lão Triệu không nhấc đầu lên mà nói: “Không bận việc lắm? Cậu phải hỏi là gần đây anh bận rộn lắm nhỉ chứ! Mấy ngày nay anh bận tới mức chân sắp vắt lên cổ tới nơi rồi!”

Tôi cười ầm lên: “Thế nào, có phải hối hận vì đã làm bác sĩ rồi phải không?”

Lão Triệu thành thạo xẻ một miếng thịt dê nướng cho Chiêu Tài, sau đó cười nói với tôi: “Thế thì không, bây giờ đãi ngộ của bác sĩ vẫn khá ổn định, thu nhập cũng tốt. Chỉ có điều làm bác sĩ cũng có cái khó xử, muốn chữa bệnh thật tốt cho bệnh nhân thì không có thời gian học lên, không học lên thì sao có chức danh cao được? Nhưng có nhiều lúc dù có muốn an tâm chữa bệnh cho bệnh nhân, nhưng lại phải cẩn thận đề phòng, sợ cứu người mà lại bén lửa vào thân ấy, cho nên có thể nói nghề làm bác sĩ này rất khó khăn!”

Tôi uống một ngụm bia rồi nói: “Em nghe nói giờ mình ra mở phòng khám riêng là có thể kiếm tiền, hay là anh cũng mở phòng khám đi!”