Cuối cùng vẫn phải do chú Lê ra mặt dàn xếp hiện trường hỗn loạn này, nói gì thì nói, mấy người hàng xóm ở đây đều kính sợ chú ấy như thần!
Đầu tiên, chú Lê trấn an mẹ của Tiểu Đông, sau đó chú dùng vẻ mặt ôn hòa nói với dì Kim: “Chị à, chị nên thông cảm cho nỗi lòng của mẹ đứa bé, hai người đều là phụ nữ cả, con của ai bị mất tích mà chẳng2nôn nóng phải không? Thế này đi, bây giờ chị cứ mở cửa ra để cô ấy vào tìm kiếm một vòng cho hết hy vọng, nếu không tìm ra được gì thì tôi thay cô ấy xin lỗi chị, chị thấy thế nào?”
Dì Kim hơi cứng người, tôi nhận ra bà ta cũng không biết phải từ chối chú Lê như thế nào, nhưng lại không hề muốn mở cửa sân ra… Ai ngờ, đúng vào lúc này, cửa sân lại5được mở từ bên trong ra, mọi người đều rất ngạc nhiên, chẳng phải nói bên trong nhà không có người à?
Khi chúng tôi cùng nhìn về phía cửa thì tất cả đều hiểu, có một người đàn ông người đầy mồ hôi đang ngồi trên xe lăn, ông ấy chính là người ra mở cửa cho chúng tôi.
Dì Kim vừa nhìn thấy người đàn ông này thì biến sắc nói: “Tiểu Vĩ! Sao con lại ra đây làm gì? Còn mặc6ít quần áo như vậy! Nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Lúc này, các hàng xóm đều thi nhau giải thích với cảnh sát rằng, không phải Tiểu Vĩ không muốn mở cửa, mà là vì anh nằm liệt giường, mỗi lần muốn tự xuống giường để ngồi vào xe lăn… thực sự là một việc rất vất vả.
Nhìn đầu anh chàng Tiểu Vĩ này đầy mồ hôi là tôi cũng biết hàng xóm của anh ta nói thật, xem ra gia cảnh5của nhà dì Kim khá khó khăn, chẳng trách đến tuổi này rồi mà bà ta vẫn phải ra ngoài làm thuê quét dọn, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để bà ta giết chết một đứa trẻ được!
Tiểu Vĩ khó hiểu hỏi: “Mẹ, bọn họ muốn làm gì vậy?”
Dì Kim hơi ấm ức nói: “Họ làm mất con mình nên muốn vào nhà chúng ta tìm thử…”
“Vậy cứ để họ vào đi! Để họ xem nhà chúng ta3nghèo đến mức nào, đến mình còn không nuôi nổi còn bắt con người khác về làm gì?” Tiểu Vĩ nói hơi tự giễu.
Dì Kim định phản đối nhưng tôi và Đinh Nhất không cho bà ta cơ hội này, chúng tôi xông vào sân. Hai viên cảnh sát kia thấy chúng tôi đi vào thì cũng vào theo.
Vừa vào sân, tôi thấy bên trong chồng chất các loại đồ đồng nát, xem ra dì Kim này vừa làm lao công quét dọn, vừa đi nhặt đồng nát ve chai về để bán. Có lẽ vì bên nhân viên cộng đồng thấy nhà dì Kim thực sự khó khăn nên mới để bà ta làm công việc lao công này, nếu không chẳng đơn vị nào dám dùng một lao động có độ tuổi cao như bà ta cả.
Hai viên cảnh sát đi vào trong nhà trước, tôi nhìn họ mà nghĩ thầm, có đi vào cũng chẳng tìm ra được gì đâu, trong nhà chắc chắn không có cái gì! Tôi nhìn về phía dì Kim thì phát hiện ánh mắt bà ta hơi ánh lên sự lo lắng, vẻ mặt hoảng hốt hơn vừa nãy rất nhiều.
Biết mẹ sao bằng con, Tiểu Vĩ cũng nhận ra sự thay đổi trên nét mặt mẹ mình, anh ta đánh ánh mắt về phía dì Kim, ý hỏi bà ta bị làm sao vậy? Dì Kim cố gắng nở nụ cười với con trai, an ủi anh ta đừng lo lắng.
Hôm nay nếu không liên quan đến mạng người thì có lẽ tôi còn có thể tha cho họ một lần. Nhưng bà ta cũng là một người mẹ, sao lại có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của con nhà người khác như vậy chứ?
Lúc này, hai viên cảnh sát đi từ trong nhà ra, họ lắc đầu nói bên trong không có đứa trẻ nào. Tôi ngao ngán nhìn họ rồi nói: “Vậy ra sân tìm thử đi, chưa biết chừng sẽ phát hiện ra cái gì đó quan trọng thì sao!”
Dì Kim nghe tôi nói thế thì biến sắc, bà ta la lớn với chúng tôi: “Các người nhìn cũng nhìn rồi, còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ nghi ngờ những thứ rác rưởi này là do tôi trộm của người ta về à?”
Tôi thầm cười lạnh, bà già này rất biết nắm bắt lòng người đấy! Muốn tranh thủ sự đồng tình của mọi người để chúng tôi mau đi khỏi đây. Nếu hôm nay tôi không biết cái gì cả thì có lẽ sẽ bị bà ta nói mấy câu đuổi đi, nhưng thi thể của Tiểu Đông đang nằm cách chân tôi chưa tới hai mét, sao tôi có thể bỏ đi một cách dễ dàng như vậy được…
Nghĩ như vậy, tôi mới từ từ đi về phía đống tuyết ở góc sân Tây Bắc, dì Kim lập tức chắn ở trước mặt tôi: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta và nói. “Dì Kim à… Bà cho rằng chúng tôi đã tìm tới nơi này, thì sẽ không biết gì hết à?”
Dì Kim cứng người, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng bà ta vẫn cố giãy dụa, ỷ vào chuyện mình đã lớn tuổi mà ngồi bệt xuống đất khóc lóc om xòm, vừa nắm tóc vừa tự tát mình mà nói: “Tôi không sống được nữa, ai cũng có thể bắt nạt mẹ con chúng tôi, chẳng lẽ mẹ con chúng tôi còn chưa đủ đáng thương hay sao? Chúng tôi phải chết đi các người mới hài lòng đúng không?”
Chỉ một loáng mà không khí đã trở nên rất khó xử, hàng xóm của dì Kim cũng bắt đầu nói đỡ cho bà ta, bảo chúng tôi mau đi đi!
Một tiếng hét giận dữ vang lên, kêu những người đang nói hỗn loạn ở đây dừng lại, khi tôi thấy rõ tiếng hét ấy xuất phát từ đâu thì chính tôi cũng bị sợ hãi.
Một viên cảnh sát cao gầy trong hai người cảnh sát kia đột nhiên quát to một tiếng, làm tất cả mọi người đều lập tức ngậm chặt miệng lại. Cậu ta trừng mắt với dì Kim và nói: “Bà này, giữa mùa đông mà ngồi dưới đất không thấy lạnh à? Nếu tôi mà là bà thì đứng dậy từ lâu rồi, đừng có làm mất mặt con mình nữa!”
Nói rồi, cậu ta lại chỉ vào mẹ của Tiểu Đông và nói với những người vây xem ở đây: “Đứa con trai mới bốn tuổi rưỡi của cô này bị mất tích tối hôm qua! Các vị ở đây chắc hẳn đều đã làm cha làm mẹ rồi chứ? Nỗi đau của một người mẹ mất con như thế nào, tôi không cần nói chắc mọi người đều có thể hiểu được phải không? Đêm qua chúng tôi đã hỏi han điều tra các hộ gia đình trong ngõ nhà họ, buổi sáng hôm nay cha mẹ của đứa bé lại đi một lần nữa, sao người ta không nói là họ bắt nạt người ta?”
Tiếp đó, viên cảnh sát lại nhìn dì Kim đang ngồi trên mặt đất và nói: “Bà này, sở dĩ chúng tôi điều tra đến nhà bà là vì hôm qua bà cũng xuất hiện trong con ngõ đó, vì sao người khác có thể phối hợp mà bà lại không thể? Nhà bà khó khăn thì đã có bên cộng đồng lo rồi, nhưng bà cũng không thể đem cái khó khăn của mình đi làm khó người khác được đúng không? Chúng tôi chiếu theo pháp luật để đến điều tra nhà bà, vì sao bà lại không phối hợp?! Có khó khăn thì sẽ được người khác lo, nhưng nếu bà thật sự làm chuyện trái với luật pháp thì xin lỗi nhé, vì tất cả mọi người khi đứng trước luật pháp đều bình đẳng cả! Bà hiểu chưa!”
Dì Kim bị viên cảnh sát mắng, đờ người đến nửa ngày cũng không nói được một câu nào. Tôi thực sự không muốn đôi co với họ ở ngoài trời lạnh như thế này, nên giả vờ phát cáu đi đến đống tuyết bên cạnh đá mạnh một cái: “Chỗ này của bà đều là đồng nát với rác rưởi thì có cái gì không thể xem chứ? Sao bà phải lo lắng…”
Tôi nói được nửa câu thì ngừng, bởi vì tôi biết mình vừa đá trúng vào giày của Tiểu Đông.