Người Tìm Xác

Chương 528




Sau đó cảnh sát Pháp tới cũng không phát hiện ra manh mối gì, cuối cùng đành thông qua cảnh sát Đức để tìm hiểu chuyện của ông cụ này.

Hoá ra rất nhiều năm trước đúng là ông cụ đã từng tới đây, nhưng lúc ấy ông chỉ là một binh nhì cấp thấp, đi theo quân Đức xâm lược nước Pháp vào ở trong trang viên rượu này.

Vài chỉ huy cấp cao của quân Đức sau khi chiếm được trang viên thì uống rượu chè chén2say sưa, mà khi ấy ông cụ chẳng qua chỉ là một binh nhì trẻ cấp thấp chưa đến hai mươi tuổi, không thể nào chạm vào được rượu ngon và đàn bà, nhưng ông vẫn luôn quyến luyến không quên với phong cảnh và rượu ngon ở đây.

Mà hiện giờ, lịch sử năm xưa đã phủ đầy bụi, ông cũng có thể làm một du khách người Đức về lại chốn cũ này du ngoạn, nhưng người khác không sao ngờ được, ông cụ lại đột5nhiên mất tích…

Chuyện này mang lại cho chị Bạch phiền phức không hề nhỏ khi chỉ mới vừa tiếp nhận trang viên rượu. Lúc đầu ông cụ này đã từng nhiều lần nói với người nhà mình ở Đức là muốn được tha thứ, cho nên cảnh sát không thể loại trừ khả năng ông ta tự sát ở đây.

Nhưng cảnh sát lại không tìm thấy chứng cứ chứng minh ông cụ tự sát, bởi vì điều tối thiểu là thi thể cũng không tìm được, cho6nên về cơ bản thì không có cách nào kết án.

Sau cảnh sát lại nghi ngờ có thể là vài phần tử cực đoan trong phe cánh nào đó của Đức đã biết thân phận thật sự của ông cụ nên mới giết hại. Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của cảnh sát, trước khi tìm được thi thể của ông cụ, tất cả phỏng đoán đều có khả năng thành lập.

Vì thế vụ án này tra đi xét lại đã lâu, cuối cùng cũng chỉ5có thể kết luận là ông cụ không rõ tung tích. Bởi vì vụ án đã xử lý xong, cho nên lâu đài rượu rốt cuộc cũng khôi phục buôn bán như thường.

Tuy nhiên đến lúc chị Bạch cho người đi dọn dẹp phòng ông cụ ở lúc trước, lại có chuyện xảy ra…

Chị Bạch nhớ rõ ràng, buổi tối hôm đó, chị bảo một cô phục vụ người Pháp tên Emma đến căn phòng đó quét dọn vệ sinh, kết quả tới ngày hôm sau, quản3lý trang viên rượu nói với chị, Emma cũng mất tích.

Lúc ấy bọn họ xem băng giám sát trong trang viên rượu thì phát hiện, lần cuối cùng thấy Emma là lúc đi vào căn phòng “đặc biệt” kia, sau đó chưa từng ra ngoài. Mọi người vào trong phòng thấy dụng cụ Emma mang vào đều còn đó, nhưng người lại chẳng thấy đâu!

Lúc này chị Bạch mới nghĩ tới chuyện ma quái, vì thế chị sai người kéo hết tất cả rèm trong phòng ra, để phòng sáng sủa hơn một chút, sau đó mới cẩn thận quan sát bên trong, kết quả chị phát hiện trên một vách tường không bắt mắt lắm, loáng thoáng có hai bóng đen.

Hai bóng đen này thoạt nhìn như hai vết bẩn bình thường, nhưng chị Bạch nhìn kỹ thì thấy thế nào cũng như hai bóng người, hơn nữa rất giống ông cụ người Đức và phục vụ Emma đã mất tích.

Khi nhìn thấy thế, lòng chị Bạch nặng nề, chị biết việc này không phải chuyện mình có thể giải quyết được, vì thế chị lập tức phong toả căn phòng, cũng cấm bất kỳ ai vào đó. Sau đó nhanh chóng liên hệ ngay với chú Lê, thế mới có chuyến đi đến Pháp lần này của chúng tôi.

Chú Lê nghe chị Bạch kể xong cũng cau mày, rất lâu không nói gì, tôi biết nhất thời chú cũng chưa rõ ràng mọi chuyện là thế nào. Nhưng theo tôi thấy, vấn đề rất có thể nằm ở đồ vật nào đó trên người khách đã ở trong căn phòng kia.

Nghĩ đến đây tôi bèn hỏi chị Bạch: “Trước đây căn phòng kia có ai từng ở chưa?”

Chị Bạch lắc đầu nói: “Vẫn chưa từng có khách ở, bởi vì đồ vật bên trong rất có giá trị lịch sử, cho nên ngày thường chỉ có lúc ban ngày mới có thể cho khách đến tham quan một chút, buổi tối đều khóa lại.”

“Vậy chị đã liên hệ với chủ trước của trang viên rượu chưa? Có lẽ họ sẽ biết điều gì đó?” Tôi tiếp tục.

Nhưng Chị Bạch lại nói: “Chị liên hệ rồi, nhưng anh ta nói căn phòng này trước đây là phòng ông cố của anh ta, nhưng từ sau khi ông cố qua đời, anh ta vẫn luôn không động đến đồ đạc trong phòng, hơn nữa từ nhỏ đến lớn anh ta hầu như không ở trang viên rượu được mấy ngày, cho nên vốn không rõ chuyện ở đây.”

Tôi nghe là biết đây là con cháu ăn hại bán cả tổ nghiệp, hỏi anh ta cũng như không, còn không bằng tự chúng tôi vào trong phòng xem xét cho rồi. Vì để đảm bảo một chút, chúng tôi quyết định vẫn nên chờ sáng ngày mai mới đi.

Sau khi về phòng tôi hỏi chú Lê: “Trên đời có tà thuật gì có thể làm người ta biến mất hoàn toàn ạ?”

Chú Lê cũng nghi ngờ nói: “Muốn làm một người sống biến mất không còn dấu vết… cũng không phải không có cách nào, trước kia chú từng nghe sư phụ có kể, nếu oán khí của lệ quỷ đạt tới cực điểm, người tiếp xúc với nó sẽ bị hoá thành khí…”

“Đệch, thật hay giả ạ? Thế này thì huyễn hoặc quá!”

Chú Lê cười cười nói: “Đúng vậy, lúc trước chú cũng nghĩ như vậy, hơn nữa đến bây giờ chú và sư huynh đều chưa gặp được lệ quỷ mạnh như thế… Hoặc là nói may mắn bọn chú chưa gặp được, bằng không coi như thật sự được mở mang thì cũng chẳng còn mạng kể lại cho đời sau nghe rồi.”

“Ha ha… Cũng phải.” Tôi cười khan mấy tiếng nói.

Sau khi chú Lê trở về phòng, tôi mò từ trong chăn ra một chai rượu vang quơ quơ trước mặt Đinh Nhất: “Đây là của quý cất riêng mà vừa rồi chị Bạch cho tôi, rượu này để chú Lê uống lãng phí lắm, giờ hai chúng ta uống luôn đi?!”

Đinh Nhất nín cười hỏi: “Cậu xác định hai ta uống thì không lãng phí à?”

Tôi cười ha hả, đứng dậy lấy hai chiếc ly chân cao từ trên tủ rượu xuống: “Anh xem trang viên rượu đúng là trang viên rượu, phòng nào cũng có tủ rượu cả!”

Nói xong tôi mở chai vang ra, rót cho mình và Đinh Nhất mỗi người một ly, sau đó một mình đi ra ngoài ban công ngắm vườn nho trong bóng đêm, bắt đầu tự rót tự uống…

Đinh Nhất cũng cầm ly rượu đi đến bên cạnh tôi: “Nghĩ gì vậy?”

Tôi lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy trong bóng tối phía trước luôn có nguy hiểm mà chúng ta không cách nào biết trước, nhưng chúng ta lại không thể dừng chân tại chỗ…”

Đinh Nhất nghe thế thở dài: “Cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ lúc nào thế? Đây vẫn là Trương Tiến Bảo mà tôi quen à?”

Tôi cười bảo: “Nào có ai mãi không thay đổi đâu? Mỗi người đều không ngừng thay đổi, ví dụ như tôi, rất nhiều năm trước đừng nói gặp quỷ tìm xác, cho dù là giết con gà cũng nhũn cả ra… Tôi nhớ năm ấy tôi hai mươi tuổi, ở nhà ăn Tết phải giết gà, tôi cầm dao dùng dằng nửa tiếng đồng hồ cũng không xuống tay được, cuối cùng vẫn là bố tôi giết. Lúc ấy mẹ bảo tôi trời sinh mềm lòng, không có mạng phú quý giàu sang. Nhưng mà bây giờ… Họ đều không còn nữa, tôi cũng đã dám giết gà…”

Đinh Nhất chạm nhẹ ly rượu với tôi và nói: “Kính cha mẹ cậu…”

Tôi dốc một hơi cạn sạch rượu trong ly, tiếp đó liền cảm thấy mắt nóng lên, nước mắt chậm rãi lăn ra khỏi khoé mắt…

Đinh Nhất thấy thế thì vỗ vai tôi nói: “Thật ra đến giờ tôi cũng chưa từng thấy cậu giết gà đấy!”

Tôi bị anh ta chọc cho phì cười, thanh minh: “Đó là vì người ta bán gà đều có dịch vụ giết gà hộ được không!”

Sau đó hai chúng tôi cứ anh một ly tôi một ly uống cạn sạch chai rượu, rượu này tuy vào miệng có vị ngọt nồng, nhưng tác dụng chậm rất mạnh, đến cuối cùng tôi và Đinh Nhất cũng không biết đã trở về giường ngủ lúc nào.