Người Tìm Xác

Chương 515




Liêu đại sư gật đầu: “Ừ, tên kia trước khi chết đã có lòng bất chính muốn hại người khác, nhưng kết quả lại gieo gió gặt bão, chỉ sợ đã thành lệ quỷ từ lâu, không có cách nào chuyển thế được.”

Chú Lê cau mày: “Vậy ý của sư huynh là… Đánh tan hồn phách của hắn?”

Liêu đại sư thở dài: “Bất đắc dĩ đến bước cuối cùng chỉ có thể làm như vậy thôi…”

Trong lĩnh vực trừ quỷ bắt yêu, Liêu đại sư là người rất có thực lực, thế nên chú Lê tất nhiên2phải nghe theo ông ấy. Sau đó, chúng tôi chọn thời gian và giờ giấc, mang theo tất cả những pháp khí có khả năng phải dùng đi đến tòa nhà cao tầng kia.

Khi thật sự đứng trước tòa nhà đó mới thấy, nhìn từ bên ngoài thì nơi này là một tòa nhà vô cùng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vì bị bỏ trống lâu ngày mà rất nhiều cửa sổ kính trên tầng bị vỡ nát.

Nếu không phải tôi biết ở đây xảy ra rất nhiều chuyện lạ, thì chỉ đi5qua thôi tôi cũng sẽ không ngoái nhìn nó lấy một lần. Trước khi tiến vào bên trong, Liêu đại sư cho chúng tôi bôi nước mắt trâu để mở thiên nhãn, như thế chỉ cần gặp được oan hồn là có thể phát hiện ra ngay.

Nhưng Liêu đại sư cũng cảnh cáo chúng tôi, lát nữa khi đi vào, dù có thấy cái gì cũng phải giả vờ như không thấy, tuyệt đối không được để lộ là mình nhìn thấy, nếu không một khi những oan hồn kia biết bạn có thể nhìn thấy, thì6chúng sẽ muốn chiếm đoạt cơ thể của bạn.

Lúc trước tôi từng nghe nói bôi nước mắt trâu này có thể nhìn thấy ma, nhưng có thật vậy hay không thì tôi vẫn còn nghi ngờ lắm. Trước khi đi vào, Đinh Nhất dặn dò tôi, nếu tôi có cảm giác là lạ thì phải lôi ngay răng thú ra.

Tôi bảo anh ta yên tâm, ác ma có thể chiếm đoạt cơ thể tôi còn chưa được sinh ra đâu! Đinh Nhất nhìn tôi mà chỉ biết lắc đầu không nói gì. Thật ra tôi cũng chẳng5lợi hại như thế, chỉ là tự cho mình thêm can đảm trước khi bước vào mà thôi…

Thế là đội ba người bản địa chuyên bắt ma chúng tôi, thêm vào ba thầy trò Liêu đại sư trở thành tiểu đội bắt ma Hà Nam, một nhóm sáu người bước vào tòa nhà mang danh “nhà ma” này…

Chú Lê và Liêu đại sư đi đầu, còn tôi thì luôn đi cùng Đinh Nhất ở phía cuối. Đi vào tầng một, tôi phát hiện ánh sáng ở bên trong rất tối, mặc dù bây giờ trời nắng chói3chang, nhưng bên trong tòa nhà này lại như một thế giới khác vậy.

Trước đó, đội sửa chữa đã cạo tất cả tường ở tầng một nên trên tường lộ ra những vết tích bị cháy năm đó.

Dù tôi không tận mắt chứng kiến trận hỏa hoạn năm đó khốc liệt đến mức nào, nhưng nhìn từng mảng cháy đen trên tường có thể tưởng tượng ra được, những người còn sống thoát ra đúng là quá may mắn.

Kế hoạch của chú Lê và Liêu đại sư là lên tầng sáu trước để siêu độ cho những vong hồn bị nhốt trong các phòng ở trên đó, rồi tập trung hết sức lực để đối phó với thứ phía dưới. Vì thế chúng tôi đi thang bộ lên tầng sáu.

Vì cân nhắc đến chuyện thang máy có quá nhiều nhân tố khó khống chế, nên chúng tôi tắt nguồn điện, như thế có thể cắt đứt một con đường của thứ bên dưới. Liêu đại sư còn bảo hai học trò của mình, mỗi lần lên cầu thang các tầng đều phải buộc một sợi dây màu đỏ vào lan can và tay nắm cánh cửa thoát hiểm.

Trên sợi dây đỏ này có treo một chuỗi chuông đồng nhỏ, thứ này chính là bí thuật độc môn của Liêu đại sư, ông ấy nói chỉ cần có linh thể đi ngang qua thì chuông đồng trên sợi dây sẽ phát ra tiếng.

Vì để tránh việc có người vào từ cửa chính khi chúng tôi lên tầng, chú Lê còn bảo Đinh Nhất khóa cửa chính lại từ bên trong. Cứ thế này, chỉ cần chuông đồng vang lên tiếng kêu thì chứng tỏ có thứ bẩn thỉu nào đó đang đi lên!

Chúng tôi cứ vừa đi vừa bố trí ở các tầng, cho đến khi lên tới được tầng sáu…

Đẩy cánh cửa thoát hiểm của tầng sáu ra, ánh sáng bên trong hành lang vô cùng tối tăm, chúng tôi đi vào kiểm tra và phát hiện mấy cửa sổ ở hành lang giống như bị thứ bẩn thỉu gì đó bám vào.

Tất nhiên Liêu đại sư tự có cách của mình, tôi vốn cho rằng ông ấy sẽ làm giống mấy gã đại sư bắt ma như trong phim, bỏ bùa chú ra huơ mấy cái là cửa sổ sẽ sáng lên! Kết quả là ông ấy chỉ nháy mắt với hai gã học trò, hai ông anh kia lấy ra hai cây côn, thuần thục phá vỡ toàn bộ cửa kính!

Trong nháy mắt, tia sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào bên trong tòa nhà, tôi thực sự không ngờ Liêu đại sư lại sử dụng cách đơn giản mà thô bạo như vậy! Tôi hậm hực đi tới trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài thì thấy, những mảnh thủy tinh kia đều rơi xuống ban công tầng hai.

“Làm thế này cũng được à…” Tôi cảm thấy hơi khó tin.

Liêu đại sư thấy tôi ngạc nhiên thì cười lớn: “Đương nhiên là được! Làm thế này có thể khiến dương khí ở bên ngoài đi vào tòa nhà, từ đó giảm bớt âm khí quá nặng ở bên trong.”

Nghe ông ấy nói, tôi cũng cảm giác được dường như xung quanh không còn bị đè nén như lúc vừa rồi, ánh nắng chiếu vào bên trong giúp không khí được thông suốt.

Lúc này gương mặt của Liêu đại sư hiện lên vẻ nghi ngờ, ông ấy nhặt một mảnh thủy tinh trên mặt đất rồi ngửi thử, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, vội vàng đưa miếng thủy tinh cho chú Lê.

Chú Lê nhận miếng thủy tinh và cũng đưa lên mũi ngửi, sau đó kinh ngạc nói: “Sao trên này lại có mùi chu sa?”

Liêu đại sư nhăn nhó nói: “Xem ra là có người cố ý nhốt những oan hồn này ở đây!”

“Tại sao vậy! Chẳng lẽ nhốt những oan hồn này lại có thể phát tài à?” Tôi không hiểu.

Nhưng chú Lê và Liêu đại sư đều nói bây giờ không thể nào nói rõ được, chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước. Giờ đã biết những hồn phách này là bị ép ở lại đây, vậy chúng tôi chỉ cần phá được trận pháp lúc trước dùng để nhốt họ là được.

Chúng tôi dựa theo lời Liêu đại sư nói, đi tìm mọi ngóc ngách trong tầng sáu, cuối cùng chúng tôi tìm được ở trên cánh cửa mỗi phòng đều có một nhánh cây. Đưa cho chú Lê xem, chú nhận ra ngay đây là một nhánh của cây đào.

Liêu đại sư thấy thế cũng nói: “Khó trách, chu sa dán cửa sổ, nhánh đào niêm phong cửa, bày trận chặt chẽ như vậy thì đừng nói là vong hồn, đến ngay cả âm sai câu hồn cũng không dám tiến vào ấy chứ…”

Lấy xong những thứ này từ trên cửa xuống, tôi bèn hỏi chú Lê: “Giờ chúng ta xử lý những thứ này thế nào?”

Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Cháu cứ cầm đi đã, có lẽ một lúc nữa sẽ cần dùng đến nó đấy…”

“A! Cháu cầm?” Tôi nói một cách miễn cưỡng.

Đinh Nhất chẳng nói chẳng rằng, nhét tất cả những thứ này vào ba lô của tôi!

“Này? Này! Anh chẳng biết suy nghĩ gì cả! Cũng không giúp tôi chia sẻ một chút!” Tôi phàn nàn.

Đinh Nhất nhấc ba lô của tôi lên và nói: “Có nặng đâu, thể chất của cậu quá đặc biệt, mang nó vào sẽ có chỗ tốt!”

Tôi nghĩ thầm, không phải anh nói tôi luôn dễ gặp ma à? Cầm thì cầm, có gì đặc biệt hơn người đâu! Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy từng đoàn từng đoàn bóng đen đang từ từ túa ra từ các căn phòng…