Đến tận sau này xảy ra chuyện chiến sĩ cách mạng bị giết ném vào giếng, sau đó mới hoàn toàn bịt kín giếng cổ. Mà từ đó về sau, nhân khẩu dòng chính của tộc trưởng nhà họ Tôn trở nên điêu tàn.
Nhưng bọn họ vẫn không rời khỏi Tôn Gia Câu, chỉ mang theo bí mật tương truyền qua nhiều thế hệ đó tiếp tục sinh sống ở đây.
Rất nhiều năm sau, Trung Quốc đổi mới,2nghênh đón cuộc cải cách mở cửa, đời sau của tộc trưởng vẫn luôn ngủ đông ở Tôn Gia Câu, biết được nhà cổ của nhà họ Tôn bị người ta mua với giá cao, vì thế ông ta mới nhận lời mời đến nhà cổ làm người trông coi, người này chính là chú của Tôn Bân, là ông Tôn trước mắt chúng tôi bây giờ!
Nghe ông Tôn kể xong lịch sử gia tộc của họ xong,5tôi không kìm được phải nói: “Ông Tôn, triều Thanh thật sự đã diệt vong rất nhiều năm rồi, thế hệ này sang thế hệ khác của các người canh giữ ở đây còn có ý nghĩa gì? Lại nói, bây giờ đã là thời đại nào, vì mấy thứ… mấy thứ không hề có ý nghĩa đó mà giết người ư? Thật sự đáng giá sao?”
“Đương nhiên đáng giá! Đây là hứa hẹn của người họ Tôn6chúng tôi với Bối lặc gia, năm đó nếu không có Bối lặc gia quan tâm nhà họ Tôn, sẽ không có Tôn Gia Câu mấy trăm người hiện giờ! Có thể họ đã quên, nhưng người canh lăng chúng tôi lại không thể quên… Chúng tôi chẳng sợ chỉ còn lại một người, cũng muốn giữ bằng được bí mật của lăng mộ! Cho nên… các người phải chết!”
Câu nói cuối cùng của ông già Tôn cực5kỳ thâm độc, xem chừng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Nhưng có Đinh Nhất và La Hải ở đây, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gì, tuy họ có súng tự chế, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có hai chú cháu, nếu thật sự lấy cứng đối cứng, chỉ cần tôi và chú Lê tự bảo vệ tốt cho mình là đủ!
Lúc này chú Lê vẫn chưa quên khách hàng của mình, xét cho cùng,3không có tổng giám đốc Lương, mụ nội nó ai trả tiền cho chúng tôi đây! Vì thế tôi liền thấy chú ấy tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Các người đã làm gì tổng giám đốc Lương?”
“Yên tâm, ông ta sẽ chết chậm hơn các người một lát thôi, đợi giải quyết các người xong, chúng tôi sẽ đi xử lý ông ta!” Ông Tôn nói xong thì ra hiệu bằng mắt cho Tôn Bân, ý bảo anh ta lập tức nổ súng.
Đáng tiếc Tôn Bân là một kẻ ngày thường còn chưa từng giết gà, cho nên lúc này tôi có thể thấy trong mắt anh ta thoáng hoảng sợ, Đinh Nhất nhắm chuẩn thời cơ nhanh chóng phi con dao bạc luôn mang theo người, cắm phập vào mu bàn tay của Tôn Bân!
“A…” Tôn Bân thét lên, súng trong tay rơi xuống đất. La Hải sải dài bước chạy qua giẫm mạnh một chân lên thân súng…
Tôi thấy cục diện đã xoay chuyển, thì đắc ý nói với chú cháu nhà họ Tôn: “Chỉ với hai người các người mà muốn xử lý chúng tôi? Tôn Bân! Anh nói anh cũng coi như là người được nhận nền giáo dục đại học, chú của anh u mê không tỉnh ngộ, sao cả anh cũng không hiểu vậy? Tôi nhớ anh nói anh đã kết hôn đúng không? Nếu hôm nay anh giết người, anh có nghĩ tới một khi chuyện bại lộ thì phải làm sao không? Anh có đối mặt được với vợ của anh không?”
Tôn Bân bị tôi nói đến xám xịt mặt mày, xem ra tôi đoán không sai, ý thức trách nhiệm trong lòng Tôn Bân không bằng được chú của anh ta. Nghĩ tới điều này, đột nhiên tôi cảm thấy ông Tôn này sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, chắc chắn ông ta còn có chiêu cuối gì đó!
Ngay lúc tôi muốn nhắc nhở mọi người thì phát hiện đã không còn kịp nữa, chỉ thấy ông Tôn vẻ mặt dữ tợn chạy đến chỗ thây khô đứng, dùng hết sức di chuyển đèn dầu xác người trên mặt đất, tiếp đó nghe thấy hàng loạt tiếng két két khi cơ quan chuyển động.
Ông già Tôn ngửa mặt lên trời cười to và nói: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta ai cũng không ra được, bí mật của lăng mộ này sẽ vĩnh viễn là bí mật…”
La Hải nghe thế đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: “Không ổn! Nhất định là lão già này đã thả đoạn long thạch ở miệng giếng xuống, chúng ta mau chạy tới lối ra!”
“Vô dụng! Bây giờ cậu chạy tới thì cũng đều chậm cả rồi, một khi bít kín miệng giếng này từ bên trong, trong ngoài đều không thể mở ra được!” Ông già Tôn mặt mày vặn vẹo nói.
Tôn Bân cạnh bên lại rất hoảng hốt: “Chú, cháu thì làm sao đây? Tiểu Vân đã có con rồi! Cháu phải ra ngoài!”
Lúc này ông già Tôn lạnh lùng nhìn Tôn Bân và nói: “Tiểu Bân, không cần lo lắng, nếu nhà họ Tôn đã có đời sau, vậy cháu ra ngoài hay không ra đã không có ý nghĩa gì nữa!”
“Đương nhiên là có ý nghĩa! Cháu phải làm cha! Cháu muốn ra ngoài nuôi con của cháu, cháu muốn nhìn nó trưởng thành!” Tôn Bân đột nhiên bị kích động.
Nhìn dáng vẻ của chú cháu nhà họ Tôn, tôi cảm thấy bi ai thay cho họ, suốt đời giữ gìn bí mật của một người chết, vĩnh viễn đều không thể giải thoát…
Tuy rằng bây giờ bị nhốt ở đây, nhưng tôi vẫn rất có lòng tin với chú Lê. Thêm nữa, có thầy trộm mộ La Hải đây, sao chúng tôi có thể không ra được chứ.
Nhưng tôi lập tức biết mình hơi quá lạc quan, bởi vì khi tiếng cơ quan dừng lại, tôi lập tức nghe thấy một tiếng cười the thé của phụ nữ!
Lại tới nữa! Tiếng cười này thật đúng là âm hồn không tan mà! Nhưng lúc này tôi nhìn về phía đám chú Lê, phát hiện sắc mặt của họ cũng không tốt cho lắm, chẳng lẽ giờ họ cũng nghe thấy rồi?
“Mọi người nghe thấy cái gì à?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Lần này La Hải nói rất chắc chắn: “Nghe thấy, là tiếng cười của phụ nữ…”
Ông già Tôn cười ha ha nói: “Các người cho rằng chỉ đơn giản là đoạn long thạch rơi xuống thôi sao? Đừng quên quan tài máu vừa rồi, chỗ đó nhốt ác quỷ đấy!”
Tôi thầm nghĩ tiêu rồi, xem ra một loạt tiếng động của cơ quan vừa rồi, ngoại trừ thả đoạn long thạch xuống miệng giếng ra, chắc là còn mở cỗ quan tài máu mà chúng tôi không dám chọc vào kia…
Lúc này từng cơn gió lạnh từ sông ngầm thổi tới, ngọn lửa trong động cũng bị thổi phần phật. Giữa ánh sáng lay động, một dáng người thon dài đang từ phía xa chầm chậm đi tới.
Thứ đó còn chưa đến gần, mà chúng tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi trong gió… Đinh Nhất chắn phía trước tôi, sau đó gồng cứng người nhìn bóng đen đang từ từ tới gần dưới ánh lửa.
Sự sợ hãi dường như làm thời gian ngưng đọng lại rất lâu, người sụp đổ trước nhất chính là Tôn Bân, đầu tiên anh ta đã cực kỳ tuyệt vọng vì bị chú mình nhốt lại dưới giếng, mà lúc này lại phải đối mặt với quái vật chưa biết là gì được thả ra từ quan tài máu, bị hai loại cảm xúc cực đoan đè nén, anh ta đột nhiên cất tiếng cười to lên…
“Trên đời này ở đâu ra ma quỷ! Người đã chết hơn một trăm còn có thể đứng lên đi lại! Lừa đảo! Tất cả đều là lừa đảo!” Tôn Bân nói xong thì chạy ra khỏi cửa động, quay đầu nhìn về phía bóng dáng kia.
Lúc này vị trí của chúng tôi không nhìn thấy gương mặt thật của bóng dáng ấy, nhưng mà chúng tôi lại có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Tôn Bân, đó hẳn là một quái vật cực kỳ đáng sợ.
Tôn Bân vừa rồi còn tinh thần rất phấn khởi, đột nhiên đứng cứng đờ ra đó, đồng tử của anh ta chầm chậm giãn to ra, vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo, dường như muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến.