Người Tìm Xác

Chương 477




Tôi thấy La Hải nói mộ chủ này là một phụ nữ thì giật mình nói: “Bà cô á?! Sao anh biết chủ nhân của chỗ này là một phụ nữ? Lỡ như là cái tên phò mã gì đó thì sao?”

Nhưng La Hải lại lắc đầu: “Không thể, phong thuỷ2ở đây chỉ có chôn phụ nữ mới phát huy tác dụng lớn nhất, không tin cậu hỏi chú Lê xem!”

Chú Lê gật đầu nói: “Ở đây coi như là một phượng huyệt, nếu chôn phụ nữ, tất sẽ vượng cho nhà chồng! Nhưng tất cả bố cục ở đây lại5cực kỳ quỷ quyệt, chỉ sợ mộ chủ này không phải kẻ sống thọ và chết tại nhà đâu!”

“Nhưng cháu nhìn thấy trong trí nhớ của Xuân Hỉ, thân phận của cô Cách cách kia tôn quý, ai dám làm gì cô ta chứ?” Tôi khó hiểu nói.

Ánh mắt của chú6Lê vẫn luôn khoá chặt lấy cỗ quan tài đen nhánh kia: “Vậy cũng không chắc, trong quá khứ, loại phụ nữ thân phận tôn quý thế này thông thường đều trở thành vật hy sinh chính trị, lúc nào cũng có khả năng bị áp cho danh nghĩa gì đó5và giết chết…”

Tôi nghe mà không kìm được thổn thức! Ngẫm lại sống như bây giờ vẫn còn tốt, tuy rằng cuộc sống của người hiện đại cũng không dễ dàng, nhưng mà ít nhất có thể tự quyết định vận mệnh của mình, có thể tự chịu trách nhiệm cho3cuộc đời của mình, không giống quá khứ, cho dù là vương tôn quý tộc, cũng vẫn có lúc thân bất do kỷ…

Đang nghĩ ngợi, tôi có cảm giác chỗ vừa rồi bị chú Lê đâm kim vào đột nhiên nóng lên, tiếp theo lại nghe thấy một tiếng cười quỷ dị của phụ nữ!

“Ha ha… Ha ha…”

Tôi vội ngẩng đầu nhìn dáo dác xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.

“Mọi người nghe thấy không?” Tôi căng thẳng hỏi bọn họ.

Nhưng rõ ràng là ở đây trừ tôi ra, không ai nghe thấy âm thanh đó, chẳng lẽ vì tôi trúng độc của loại rêu màu đỏ kia mới sinh ra di chứng ư?

Đám chú Lê đều nhìn tôi với vẻ mặt mờ mịt, loại cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như tôi và họ không ở cùng một chiều không gian ấy.

Nghe tiếng cười chợt xa chợt gần của phụ nữ kia, tôi kinh hoảng hỏi bọn họ: “Các anh thật sự không nghe thấy à? Giờ này không phải lúc để đùa giỡn đâu à nha!”

Đinh Nhất nghiêm mặt nói: “Cậu đừng hoảng hốt, chúng tôi đều ở cạnh cậu mà, cậu nói xem cậu nghe thấy cái gì?”

Tôi nuốt nước miếng nói: “Là tiếng cười của một người phụ nữ, hơn nữa tiếng cười đó rất quỷ dị… Ở ngay bên tai tôi, lúc thì xa lúc thì gần.”

Chú Lê nghe xong lập tức lấy la bàn ra, lại phát hiện kim la bàn chỉ thẳng về phía cỗ quan tài màu đen kia không lệch một li! La Hải cũng nhìn lại cái đồng hồ đã không nhạy từ lâu của mình, tất cả kim đồng hồ lại cùng chỉ thẳng tắp về hướng quan tài màu đen…

“Xem ra tất cả chuyện kỳ quái đều đến từ cỗ quan tài kia, không biết đây là chất liệu gì…” Chú Lê đứng một bên nói sâu xa.

La Hải là trộm mộ nên nhìn thấy quan tài là ngứa ngáy trong lòng, bây giờ biết quan tài đen này chính là mộ chủ, dĩ nhiên anh ta muốn mở ra xem. Tuy chú Lê hơi do dự, nhưng nếu không khai quan, chúng tôi xuống đây cũng không có ý nghĩa gì! Vì thế La Hải lấy xà beng đem theo từ từ đi về phía quan tài đen…

Lúc này trái tim của tôi đều muốn nhảy lên tận cổ họng, sợ trong giây lát sẽ có thứ gì đó đáng sợ vọt ra. Rốt cuộc chúng tôi cũng không phải trộm mộ chuyên nghiệp, lỡ như có gặp phải chuyện gì, sợ là chỉ dựa vào mỗi La Hải được thôi.

Đầu tiên La Hải dùng xà beng đặt nhẹ nhàng lên mặt trên quan tài đen, sau đó từ từ nạy lên, tiếng kim loại ma xát chói tai vang lên. Đây chắc chắn là kim loại! Tuy rằng tôi vẫn không biết đây là kim loại gì.

Lúc này chú Lê ở chỗ xa lớn tiếng nói với La Hải: “Cẩn thận một chút, nếu phát hiện chuyện không ổn, chúng ta lập tức rút lui!”

La Hải nghe thấy thế gật đầu, sau đó bắt đầu bắt tay vào cạy nắp quan tài. Cùng lúc này, tiếng cười bên tai tôi càng thêm thê lương làm cho người ta sợ hãi, tôi nghe mà đầu đau muốn nứt ra…

Đinh Nhất thấy sắc mặt của tôi tái nhợt thì hỏi tôi làm sao vậy? Tôi lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết bị làm sao, chỉ cảm thấy tiếng cười kia càng ngày càng rõ ràng, đầu tôi càng ngày càng đau!”

Lúc ấy nghe thấy tiếng “két”, La Hải đã cạy được một góc của nắp quan tài ra, lập tức có một mùi hương từ trong quan tài bay ra. La Hải cũng hơi giật mình, anh ta lập tức nín thở, sau đó không chút nghĩ ngợi sải dài bước chân chạy về chỗ chúng tôi.

Chúng tôi sợ mùi hương này có độc nên đều lập tức rút về cửa động, xét cho cùng chỗ đó cũng khá trống trải, nếu đúng là khí độc thì cũng tan nhanh hơn chút…

Nhưng mấy người chúng tôi đợi một lúc, phát hiện trừ bỏ mùi hương ngập mũi ra thì không có gì khác.

“Có phải thi thể trong quan tài tự mang theo mùi thơm không! Giống như Hương phi trong truyền thuyết ấy…” Tôi ngờ vực nói.

Nhưng chú Lê lại không đồng ý cách nói của tôi: “Con người sau khi chết là một cái xác hôi thối, lúc sống dù thơm thế nào, sau khi chết cũng thối! Mùi hương này chắc là một loại hương liệu trong quá khứ được truyền tới từ Tây Vực, có tác dụng chống phân huỷ.”

Tôi nghe xong thì âm thầm thở phào trong lòng, may mắn không phải khí độc, bằng không dù chúng tôi chạy nhanh cỡ nào, ít nhiều cũng sẽ hít phải một ít. Lúc này La Hải cũng cùng Đinh Nhất quay lại chỗ quan tài đen, chia nhau cạy ba góc khác của quan tài.

Nhờ sức lực của Đinh Nhất và La Hải đều lớn hơn người thường, bằng không thật đúng là nhấc không nổi cái nắp quan tài nặng muốn chết này. Nhưng ngay lúc họ đang hợp sức chuẩn bị đẩy nắp quan tài ra, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Không được nhúc nhích!”

Tôi quay đầu lại nhìn, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào chúng tôi… Đinh Nhất đang khai quan thấy tình hình không ổn, bèn trượt xuống khỏi quan tài đen cùng với La Hải.

Người tới không phải ai khác, đúng là chú cháu nhà họ Tôn nhìn như rất thành thật! Nhìn súng đất tự chế trong tay họ, còn có vẻ mặt dữ tợn của hai người, xem ra người dụ tôi đi ra ngoài đánh tôi bị thương quả nhiên chính là hai chú cháu nhà này.

“Các người có ý gì? Tổng giám đốc Lương đâu?” Chú Lê lạnh giọng chất vấn bọn họ.

Tôn Bân nghe xong cười lạnh và nói: “Tôi thấy các người vẫn nên dành thời gian quan tâm một chút đến tình hình của mình đi!”

“Là anh đánh ngất tôi?” Tôi cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.

Không ngờ Tôn Bân lại còn nói với vẻ mặt đắc ý: “Đúng vậy! Ai bảo các người xen vào việc của người khác! Lúc trước tôi chỉ đánh cậu bị thương, cũng không muốn mạng của cậu, nhưng mà các người lại không biết điều, cố chấp muốn ở lại! Sau này có xuống điện Diêm Vương cũng không trách chúng tôi được!”

Tôn Bân nói xong thì muốn nổ súng, tôi thấy vậy lập tức hét to lên: “Từ từ! Từ từ! Sao vừa đến đã nổ súng thế hả? Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?”

Lần này Tôn Bân cũng không đáp lời, mà là chú của anh ta trầm giọng nói: “Không hiểu lầm, hễ là người quấy rầy lăng tẩm của Cách cách thì đều đáng chết!”

“Không phải, các người có phải bị trúng tà không? Vị Cách cách này là một Cách cách thời Mãn Thanh, có quan hệ gì với các người chứ! Lại nói, toà nhà này là của tổng giám đốc Lương, càng không có quan hệ gì với các người! Các người lại đến nỗi vì một Cách cách đã chết một hai trăm năm mà giết người à?” Tôi khẩn khoản nói.