Người Tìm Xác

Chương 470




Nhìn những cổng thờ âm u này, tôi cũng không biết là người phụ nữ nào được thờ trong đó…

Xe của chúng tôi tiến vào trong thôn, tôi có cảm giác mặc dù ở đây là nông thôn, nhưng môi trường sống khá tốt, trên đường chính của thôn đều có đèn đường.

Tiểu Tôn nói những thứ này2đều do tổng giám đốc Lương bỏ tiền ra làm. Từ lúc mua ngôi nhà cổ kia, ông ấy còn bỏ tiền ra để sửa đường trong thôn, giúp mấy hộ gia đình có nhà cũ sắp bị sụp sửa chữa lại. Sau đó ông còn bảo thôn họ làm khu du lịch, cho nên mấy năm này5cuộc sống của các hộ gia đình trong thôn đều rất khấm khá.

Xe bon bon chạy thẳng vào trong, tới địa điểm chính của chuyến đi lần này - phủ lãnh chúa. Tiểu Tôn nói, phủ lãnh chúa này chỉ là biệt viện ở vùng nông thôn của một vị lãnh chúa họ Trần.

Mà chủ nhân lúc trước6của tòa nhà này là họ hàng của Tiểu Tôn, cũng họ Tôn, người trong thôn này hầu hết đều họ Tôn, hoặc mấy đời phía trên cũng có chút họ hàng với nhà họ Tôn. Tôi nghe thấy có vẻ kỳ lạ! Nếu cái quan tài dưới giếng cổ kia không phải từ thời của vị lãnh5chúa thì chắc chắn nó có quan hệ với nhà giàu họ Tôn kia…

Sau khi xuống xe, chúng tôi thấy một ông lão tóc muối tiêu đang đứng chờ ở cửa ra vào, Tiểu Tôn giới thiệu với chúng tôi đây là chú của anh ta, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn3còn rất chắc chắn, khiến chính anh ta cũng cảm thấy mặc cảm.

Ông lão khá niềm nở với chúng tôi, ông ấy đưa chúng tôi vào trong sân và nói: “Đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong, tổng giám đốc Lương cũng đang ở trong phòng khách chờ các vị!”

Ba người chúng tôi đi vào phòng thì thấy đúng là đã có một bàn đầy thức ăn chờ sẵn. Tổng giám đốc Lương ngồi cạnh bàn thấy chúng tôi vào thì đứng lên đón: “Lê đại sư, nghe danh ngài đã lâu, tôi đã nghe ông Lưu nói nhiều về ngài, nếu không phải chuyện lần này thực sự khó giải quyết thì tôi cũng không muốn làm phiền ngài phải lặn lội đến tận đây.”

Chú Lê cũng tươi cười nói chuyện với tổng giám đốc Lương một lúc, sau đó hai người cùng ngồi xuống tiếp tục buôn chuyện. Tôi thấy tuổi của ông Lương này cũng xấp xỉ chú Lê mà từ chín năm trước đã có thể bỏ ra năm triệu để mua lại nơi này, thì chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Sau khi ăn cơm xong, tổng giám đốc Lương dẫn chúng tôi đi dạo quanh nhà, phải nói, nhìn từng nhành cây ngọn cỏ trong ngôi nhà này cứ như thể chúng tôi đang xuyên đến bộ phim truyền hình thời Dân Quốc nào đó vậy, tôi không thể nói nên lời cảm giác của mình là gì.

Có lẽ vì chú Lê không đồng ý nhận việc ngay nên tổng giám đốc Lương đưa ba chúng tôi đi loanh quanh rồi dẫn tới chỗ cái giếng cổ ở phía sân sau kia.

Người xưa thường có câu nhà cao cửa rộng, hôm nay được đến đây tôi mới biết câu đó có ý nghĩa gì…

Chúng tôi rời khỏi phòng khách, từ từ đi vào trong, chờ đến khi chúng tôi đi đến chỗ giếng cổ kia thì cũng mất mười mấy phút rồi!

Vừa đặt chân vào khu sân sau, chú Lê lập tức nhíu mày, lấy la bàn ra soi.

Tôi cũng nhìn xung quanh, cảm giác không có gì quá đặc biệt, chỗ này ngoại trừ có một cái giếng cổ thì chỉ có mấy cây hòe đang ra hoa và mấy chum nước trồng hoa sen, trông vô cùng lịch sự, tao nhã.

Chú Lê bỗng quay lại nói với tổng giám đốc Lương: “Sau khi mua lại chỗ này, ngài có sửa chữa gì về kiến trúc không?”

Tổng giám đốc Lương lắc đầu: “Mỗi một viên ngói, viên gạch trong ngôi nhà cổ này đều được tôi sửa chữa lại y như lúc ban đầu, đặc biệt là ở trong cái sân này, ngay cả vị trí của mấy chum nước kia tôi cũng chưa từng xê dịch lần nào!”

Chú Lê nghe xong thì gật đầu: “Vậy là được rồi! Cách bài trí của cái sân này đã được một vị cao nhân chỉ vẽ, có lẽ là dùng để nhốt thứ gì đó trong giếng. Nếu như tôi đoán không nhầm, thì năm đó khi hơn mười chiến sĩ cách mạng bị ném xuống giếng, hẳn miệng giếng này cũng bị bịt kín!”

Nghe chú Lê nói vậy, tôi mới quan sát cẩn thận chiếc giếng cổ kia. Cái giếng này tuy trông có vẻ rất bình thường, nhưng nhìn kỹ phía dưới sẽ thấy, xuôi theo miệng giếng xuống xung quanh đều được khắc mấy hình thù kỳ quái, thoạt hình như để trang trí, nhưng khi nhìn kỹ thì lại thấy nó giống như loại chữ viết gà bới mà chú Lê vẫn hay dùng để vẽ bùa.

Tổng giám đốc Lương nói, năm đó khi cho sửa chữa nơi này thì thấy ở trên giếng cổ có một khối đá khá kỳ lạ, ông ấy đã từng tìm người có chuyên môn đến xem qua, người kia nói tảng đá này cũng có chút lai lịch, có lẽ là phiến đá Thái Sơn trấn tà, tốt nhất là không nên động vào.

Cái đá Thái Sơn trấn tà này thật ra là một khối đá có hình giống ngọn núi, nghe nói có thể trấn áp tất cả tà ma. Lúc ấy tổng giám đốc Lương thấy trên khối đá kia có một lớp rêu xanh khá dày, ông ấy nghĩ chắc nhiều năm rồi không có ai động tới khối đá này, nên tất nhiên ông ấy cũng sẽ không động chạm lung tung để tránh xảy ra chuyện gì đó.

Nếu không phải thời gian trước có một người tên là Lưu Thiệu Huy tìm đến tổng giám đốc Lương, tự xưng là con cháu của một trong những người bị thuộc hạ của lãnh chúa Diêm Tích Sơn ném vào trong giếng cổ, thì ông ấy cũng không đời nào nhấc khối đá Thạch Cảm Đương ra khỏi miệng giếng.

Lúc này tôi mới phát hiện, đúng là ở góc tường trong sân có dựng một tảng đá lớn đứng thẳng. Tôi đi qua xem thì phát hiện đây là một khối đá hoa cương mọc đầy rêu xanh. Chú Lê đi đến bên giếng cổ, ghé đầu nhìn xuống, sau đó lẩm bẩm. “Âm khí bên trong giếng này lúc có lúc không, hẳn là tà ma phía dưới đã bị những phù văn trên thành giếng trấn áp.”

Đinh Nhất đi lên trước, nói với chú Lê: “Nếu không để con xuống xem thử trước?”

Chú Lê xua tay: “Thời cơ chưa đến, muốn xuống giếng cũng không phải bây giờ.”

Tổng giám đốc Lương đứng bên cạnh vội nói: “Đúng đúng, hôm nay các vị đi đường xa mệt mỏi rồi, buổi tối cứ nghỉ ngơi trong phòng của khách đã, có chuyện gì để mai hãy nói!”

Sau đó Tiểu Tôn đưa ba người chúng tôi vào phòng dành cho khách, vừa đặt chân vào tôi đã nhìn thấy bài trí của nơi này cực kỳ xa xỉ, tất cả các đồ gỗ trong phòng đều được làm từ gỗ Tử Đàn lâu năm. Không biết vị tổng giám đốc Lương này buôn bán cái gì mà lại có nhiều tiền như vậy!

Chú Lê đi một vòng trong phòng rồi cười nói với tôi: “Không khoa trương như vậy đâu, phần lớn đều là gỗ lim, nếu mà là Tử Đàn thật thì chỉ một cái giường khắc hoa này thôi cũng phải hơn mười triệu đồng đấy!”

Tôi ồ lên! Đắt đỏ như thế cơ à! Đúng là còn ác liệt hơn cả mở ngân hàng! May là giả, nếu không tôi cũng không dám nằm lên mà ngủ nữa, nhỡ đâu không cẩn thận đánh phát rắm làm gãy giường, thì việc lần này không những làm không công mà còn phải bồi thường ngược lại cho người ta chín triệu đấy!

Chú Lê đi tới một cái ghế bành trong phòng dành cho khách, quan sát cẩn thận một lúc lâu mới nói: “Cái ghế này mới là gỗ Tử Đàn, hơn nữa cũng khá có tuổi rồi, có lẽ là đồ cổ của ngôi nhà này. Nhưng một cái chân sau của nó đã được sửa chữa lại, không phải gỗ Tử Đàn.”

Tôi nghe mà phải bật ngón cái với chú Lê: “Chú có thể nhìn ra được, đúng là lợi hại!”

Chú Lê cười gian: “Chỉ cần là thứ đáng giá thì chú đều hiểu sơ sơ…”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, lão già này đúng là đồ tham tiền mà!

Tiểu Tôn chuẩn bị cho chúng tôi ba căn phòng, nhưng xét thấy tôi có thể chất đặc thù nên chú Lê quyết định để tôi và Đinh Nhất ngủ chung một phòng. Ừm, cho dù chú ấy không nói thì tôi cũng không dám ở một mình một phòng trong ngôi nhà cổ như thế này!