Khi chúng tôi cầm những bức hình này tới nhà chú Lê, thì thấy anh em nhà chị Bạch cũng đang ở đây… Lúc này tôi lại không biết phải nói cái gì, bất kì ngôn ngữ nào cũng không an ủi được sự phẫn nộ trong lòng họ! Tôi tin chắc nếu pháp luật cho phép thì họ nhất định sẽ tự tay làm thịt tên súc sinh kia và phá nát cái trường học đó!
Khi tôi đưa những bức ảnh in ra cho họ xem, tôi thấy được trong mắt họ2có sự tự trách, dù rằng trong những bức hình này không có Bạch Hạo Vũ, nhưng vừa nghĩ tới việc con mình cũng gặp phải những chuyện như vậy, bất kì người làm cha làm mẹ nào cũng cảm thấy lòng mình khó chịu như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua vậy.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi nhất trí cho rằng nên đem những vật này giao cho cảnh sát, sau đó thông qua quan hệ của Bạch Kiến Huy để tạo áp lực cho phía cảnh sát, hy vọng họ5có thể thành lập tổ chuyên án đến điều tra việc này, dù sao đây cũng không phải là việc mấy đứa trẻ bị xâm phạm đơn giản như vậy.
Bởi vì những người bị hại trong việc này hầu như được phân bố ở các nơi trong cả nước và cân nhắc đến việc nếu mời nhân chứng đứng ra làm chứng sẽ dính líu đến rất nhiều trẻ vị thành niên, có lẽ sẽ có rất nhiều người bị hại không muốn đứng ra làm chứng chống lại nhân viên nhà trường6và Phó Vĩ Thần. Vì thế mà bên chị Bạch đi liên hệ với người nhà của Nguyên Dương trước, rồi sao chép cuốn nhật kí của cậu bé ra và đưa cho bọn họ xem.
Họ tất nhiên nhận ra được chữ viết của con trai mình, khi biết được nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của con trai, người nhà của Nguyên Dương và nhà chị Bạch đứng cùng chiến tuyến, làm gia đình của người bị hại và đi báo cảnh sát.
Vì bản án này có quá nhiều người bị5hại, tình tiết lại xấu và có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, nên tổ chuyên án được tạo thành từ Sở công an tỉnh. Khi bọn họ đến điều tra phòng ký túc xá của Phó Vĩ Thần còn phát hiện trong máy vi tính của gã có rất nhiều ảnh khỏa thân và những đoạn phim của người bị hại.
Thủ phạm chính là Phó Vĩ Thần, hiệu trưởng Thẩm Bác Văn, còn tất cả những công nhân viên chức, giáo viên trong trường đều phải tiếp nhận điều tra. Càng3điều tra mới biết, cái trường học này có một sự thiếu hụt nghiêm trọng về trình độ giáo dục.
Hiệu trưởng Thẩm Bác Văn vốn tên là Thẩm Cường, lúc còn trẻ là một kẻ nhàn rỗi trong xã hội. Về sau được anh rể - vốn là phó Cục trưởng Cục giáo dục, đưa tới một trường tiểu học làm công việc phụ trách hậu cần.
Sau đó Thẩm Cường thông qua mối quan hệ của anh rể mình mà từ một nhân viên bình thường đi lên hàng ngũ lãnh đạo thuộc biên chế của trường học, sau đó ông ta đổi tên thành Thẩm Bác Văn và thành lập một trường tiểu học tư thục.
Bằng cấp của lão Thẩm Bác Văn này đều được làm giả, bản thân trình độ của lão ta cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học. Về sau lão phát hiện việc chiêu sinh của trường tiểu học tư thục không được tốt lắm, dù anh rể lão là Cục trưởng Cục giáo dục thì vẫn không thể giúp lão tuyển được học sinh vào học.
Lúc này, lão gặp cháu trai của mình là Phó Vĩ Thần, gã đề nghị cải tổ trường học thành trường giáo dục đặc biệt, chuyên nhận những thiếu niên có vấn đề, áp dụng cách thức quản lý bán quân sự. Không ngờ cách làm này lại cứu sống được trường học, vì thế mới có trường Hy Vọng, chuyên huấn luyện thanh thiếu niên đặc biệt như bây giờ.
Mà gã Phó Vĩ Thần này lúc trước vì có tiền án tiền sự ngồi tù ba năm, sau khi ra tù, gã chẳng những không biết hối cải mà còn gọi tất cả những anh em xã hội lúc trước vào trường học, trở thành nhân viên bảo vệ của trường.
Mà ngay cả các giáo viên trong trường, hầu hết đều không có bằng cấp, giấy chứng nhận đủ tư cách dạy học. Một trường học như thế này mà cũng có thể tồn tại gần mười năm, nhờ danh tiếng mà tiền học phí đắt đỏ cùng việc những đứa trẻ được đưa vào đây thực sự có thay đổi, nên hấp dẫn vô số những bậc phụ huynh cho con em mình vào đây.
Nhưng bọn họ làm sao có thể biết được nguyên nhân chính dẫn đến việc thay đổi của những đứa trẻ này là gì? Không phải là hướng dẫn đúng, càng không phải ân cần dạy bảo, mà là tuyệt đối phục tùng, nếu không chờ đợi bọn chúng đều là đòn roi mắng mỏ!
Phó Vĩ Thần liều chết không chịu nhận tội xâm phạm trẻ vị thành niên, gã nói những đứa trẻ này đều tự nguyện cả! Thế nhưng, những người anh em cùng vào chung với gã lại kể ra hết những đam mê này của gã…
Thật ra ở trong trường học, từ Thẩm Bác Văn, xuống đến những bảo vệ gác cổng, không ai là không biết cái loại ham mê này của Phó Vĩ Thần. Nhưng họ có quan hệ lợi ích với Phó Vĩ Thần nên không muốn xen vào việc của người khác, cho dù biết gã là người như thế nào cũng không dám trêu học vào gã.
Càng đáng sợ hơn là, những người đã từng bị hại kia không ai muốn đứng ra làm chứng chống lại Phó Vĩ Thần cả, những người thực sự có can đảm để đứng ra thì đều đã không còn sống nữa rồi. Lúc ấy vụ án này được mở ba phiên tòa, cuối cùng vì đông đảo người bị hại không đồng ý đứng ra làm chứng chống lại Phó Vĩ Thần nên gã chỉ bị phán quyết ngồi tù mười năm.
Lúc biết tin này, tôi tức giận đến mức muốn nổ phổi! Nhưng chú Lê nói với tôi rằng, chuyện không kết thúc nhanh như vậy đâu, mặc dù Phó Vĩ Thần chỉ bị ngồi tù mười năm, nhưng có quá nhiều người muốn gã chết. Mà lấy loại tội danh này để vào tù thì chắc chắn không thể sống tốt được ngày nào.
Sau đó đúng như lời chú Lê nói, Phó Vĩ Thần vào tù chưa đến một năm thì có tin truyền ra nói là gã đã chết, nghe nói gã dùng dây giày để treo cổ chết trên lan can sắt trong nhà vệ sinh…
Có lẽ sự trừng phạt thực sự không phải là dùng một phát súng giết chết gã, mà phải từ từ tra tấn, để gã có thể cảm nhận được sự đau đớn của những đứa trẻ đã từng bị gã hại, rồi sau đó mới chết đi, đó mới là mức cao nhất của sự trừng phạt!
Sau chuyện đó, phải mất một thời gian dài tôi vẫn không có cảm tình gì với cái nghề nghiệp giáo viên này. Đinh Nhất còn cười nhạo tôi và nói đâu phải tất cả giáo viên đều là người xấu?! Tôi nghe xong cũng cười, đúng thế, không thể vì một con chuột mà làm mất uy tín của cả một ngành nghề được.
Các loại hình chức nghiệp như giáo viên, bác sĩ, ngoài việc phải dạy chữ giáo dục học sinh làm người và làm bác sĩ mặc áo blouse trắng cứu người ra, thì họ vẫn là những con người có máu thịt, mà đã là người khì khó tránh khỏi có lúc sẽ mắc phải sai lầm.
Đặc biệt là nghề giáo viên, tôi tin chắc trong lòng mọi người đều có một, hai giáo viên khiến bạn vừa yêu vừa hận, đúng chứ? Khi tôi còn bé, mẹ tôi đi họp phụ huynh cho tôi và Chiêu Tài, lúc đó chẳng khác nào là cuộc đối đầu giữa lửa và băng vậy! Khi nói đến Chiêu Tài, giọng điệu của giáo viên cứ như nắng ấm trong ngày xuân ấy, nhưng nói đến tôi thì trở thành bão tuyết tháng chạp, giờ suy nghĩ lại mới thấy năm đó mẹ tôi đúng là cực khổ!
Vì thế mà tôi tin tưởng đa số giáo viên vẫn là người tốt, với những giáo viên đi dạy chỉ vì học phí mà không giảng dạy tốt như những trường hợp bị phanh phui trên mạng cũng chỉ là số ít. Giống như Phó Vĩ Thần vậy, gã cũng chỉ là rác rưởi trà trộn vào trong đội ngũ giáo viên mà thôi, với những loại giáo viên như gã ta thì gặp một người phải bóp chết một người! Quyết không nhân nhượng!
Khoảng thời gian này tương đối nhàn hạ, vì chuyện của cháu mình mà chị Bạch rất khổ sở, nên quyết định đến Kingston Canada ở mấy tháng để điều chỉnh lại tâm trạng. Chị Bạch không có ở đây, việc làm ăn của chúng tôi cũng vắng vẻ hơn nhiều.
Tôi và Đinh Nhất chỉ có thể làm chân chạy của chú Lê, đi xem phong thủy, nhìn âm trạch. Không có tiền vào nên tôi phải nghĩ đến chuyện tiết kiệm, giờ ngay cả cơm nước của Kim Bảo cũng bị giảm xuống!
Tôi thấy cứ thế này cũng không ổn! Không có thu nhập đầu vào là không được! Nếu không thì mở một cửa hàng xem sao, dù gì trong tay tôi bây giờ cũng có ít tiền.
Nhưng khi nói chuyện này với chú Lê, chú lại lắc đầu và bảo: “Cháu quên chuyện đấy đi thôi, chú đã tính quẻ cho cháu từ lâu rồi, cháu không có số làm ăn, mở cửa hàng là lại mất tiền, không tin thì cháu cứ thử đi, nhưng nếu lúc đó phải bồi thường tiền cũng đừng trách chú không nhắc nhở trước nhé!”