Người Tìm Xác

Chương 460




Bạch Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta và nói: “Cậu còn chưa ăn sáng?”

“Ừ, vẫn chưa ăn!”

“Vậy cậu ăn luôn phần này đi!” Bạch Hạo Vũ đẩy bữa sáng đến trước mặt2Lý Thiên Lỗi.

Lý Thiên Lỗi thấy Bạch Hạo Vũ không ăn thì cười xấu hổ: “Đây là nhiệm vụ thầy Phó Vĩ Thần giao cho tớ, nếu cậu mà không ăn hoặc tớ5lừa thầy ấy thì sẽ rất thảm đấy…”

Bạch Hạo Vũ biết Phó Vĩ Thần nói được làm được nên cũng không muốn làm khó Lý Thiên Lỗi, nhưng nó không muốn đồng ý6dễ dàng như thế, nó chỉ vào bữa sáng ở trên bàn và nói: “Tớ có thể ăn nó, nhưng cậu phải nói cho tớ biết Nguyên Dương là ai?”

Lý Thiên Lỗi biến5sắc: “Tốt nhất là cậu đừng nên hỏi nữa!”

Bạch Hạo Vũ lạnh lùng, nói: “Tớ chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta?!”

Lý Thiên Lỗi rõ ràng rất do dự,3cậu ta đang cân nhắc xem giữa việc nói cho Bạch Hạo Vũ biết và việc Bạch Hạo Vũ không ăn bữa sáng, thì cái nào có hậu quả nghiêm trọng hơn. Nhưng Bạch Hạo Vũ không cho cậu ta thời gian cân nhắc, tiếp tục thúc giục: “Cậu yên tâm, tớ biết trong trường này có khá nhiều người biết chuyện đó, tớ sẽ không nói là cậu đã kể cho tớ nghe đâu. Nhưng nếu cậu mà không nói, thì ngay bây giờ tớ sẽ đi nói cho thầy Phó Vĩ Thần biết, chính cậu là người đã nói cho tớ biết chuyện của Nguyên Dương!”

Cuối cùng Bạch Hạo Vũ cũng uy hiếp thành công, Lý Thiên Lỗi dùng vẻ mặt kinh hoảng nói cho nó nghe tất cả mọi chuyện liên quan tới Nguyên Dương…

Lý Nguyên Lỗi đã học ở đây gần hai năm, vì trước kia cậu ta thường lêu lổng ở nhà nên cha cậu ra tối hậu thư, nếu không tốt nghiệp trung học thì đừng có nghĩ đến chuyện được rời khỏi trường!

Nguyên Dương vào trường cùng một năm với cậu ta, nghe nói bởi vì yêu sớm nên bị người nhà đưa tới đây. Lúc mới vào trường, Lý Thiên Lỗi không ngoan ngoãn như hiện tại, cậu ta nghĩ khi mới đến sẽ quậy một trận tung trời, trường học không chịu được sẽ đuổi cổ về nhà thôi.

Tuy nhiên, cậu ta không ngờ rằng lúc đó mình bị chỉnh đốn đến thê thảm, còn Nguyên Dương, từ lúc mới vào trường cậu ấy đã rất điềm tĩnh, chưa từng cãi lại giáo viên, nên chẳng mấy chốc đã trở thành ủy viên học tập trong lớp.

Lúc ấy Lý Thiên Lỗi cho rằng, Nguyên Dương chỉ ở trong này mấy tháng là sẽ về, nhưng sau đó xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều bất ngờ…

Tới tháng thứ hai khi Nguyên Dương và Lý Thiên Lỗi đến trường này, Lý Thiên Lỗi phát hiện gần đây cảm xúc của Nguyên Dương rất xấu, cậu ấy ít nói, có đôi khi hỏi mười câu, cậu ấy chỉ trả lời có một câu.

Lúc đầu Lý Thiên Lỗi còn nói đùa rằng: “Nguyên Dương, có phải cậu nhớ bạn gái không? Nghe tớ nói một câu, cố gắng biểu hiện cho tốt một chút, chắc chỉ khoảng mấy tháng nữa là cậu có thể gặp lại cô ấy rồi!”

Nhưng Nguyên Dương lại lẩm bẩm: “Không thể nào, chúng tớ không thể…”

Lúc ấy Lý Thiên Lỗi không hiểu vì sao Nguyên Dương lại nói như vậy, nhưng dần dần, Lý Thiên Lỗi bắt đầu phát hiện ở trên mặt và trên người Nguyên Dương thỉnh thoảng lại xuất hiện những vết bầm khó hiểu, hỏi cậu ấy làm sao mà cậu ấy không nói.

Sau đó không biết thế nào, trong trường bắt đầu có lời đồn, nói là trong lớp học của bọn họ có gián điệp của giáo viên, chỉ cần ai có bất cứ động tác nào là các giáo viên sẽ biết ngay và tên phản đồ này chính là Nguyên Dương!

Lúc ấy Lý Thiên Lỗi cảm thấy lời đồn này không phải quá nhảm nhí sao? Trong lòng của cậu ta thì Nguyên Dương không phải loại người như vậy! Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, thì việc nó mọc rễ nảy mầm chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Có một ngày, Lý Thiên Lỗi phát hiện, sau buổi tự học buổi tối, Nguyên Dương không trở về ký túc xá mà lại đi về hướng phòng thể dục. Lý Thiên Lỗi tò mò nên đi theo, cậu ta muốn biết có phải Nguyên Dương làm gián điệp cho giáo viên như lời đồn không.

Khi cậu ta vừa mới đi tới cửa phòng thể dục thì nghe thấy giọng nói của Phó Vĩ Thần truyền ra: “Sao hôm nay tới muộn vậy!”

“Thầy chủ nhiệm… có nói một ít chuyện lúc cuối buổi tự học, nên bị muộn…”

Lý Thiên Lỗi nghe ra đây chính là giọng nói của Nguyên Dương, cậu ta lập tức bừng bừng lửa giận, thật không ngờ Nguyên Dương đúng là tên phản đồ! Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại là những chuyện mà Lý Thiên Lỗi không bao giờ ngờ tới.

Lý Thiên Lỗi nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nói của Phó Vĩ Thần: “Lề mề cái gì nữa? Còn không mau tới đây! Tự cởi quần áo ra đi!”

Sau đó Lý Thiên Lỗi nghe được âm thanh sột soạt, có lẽ là Nguyên Dương đang cởi quần áo. Lúc ấy trong lòng Lý Thiên Lỗi thầm nghĩ, chẳng lẽ Phó Vĩ Thần lại cho Nguyên Dương làm bài huấn luyện đặc biệt gì đó?

Nhưng những âm thanh truyền ra ngay sau đó lại khiến cậu ta kinh hãi đến mức há hốc cả miệng. Cậu ta nghe thấy giọng nói của Nguyên Dương gần như cầu khẩn: “Thầy Phó, em đã từng cứu thầy, thầy đừng làm như vậy!”

Phó Vĩ Thần lạnh lùng nói: “Có phải cậu không muốn rời khỏi nơi này sớm? Hay là muốn cho người khác biết cậu đã bị tôi chơi nát…”

Khi Lý Thiên Lỗi đứng ở cửa nghe được những lời này của Phó Vĩ Thần, trong lòng cậu ta như có sấm sét đánh ngang giữa trời, vì quá kinh hãi nên cậu ta bối rối rời khỏi cửa phòng thể dục, vì thế mà cậu ta không biết những chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Nhưng chỉ vài ngày sau, không hề có dấu hiệu gì mà Nguyên Dương lại treo cổ chết trong rừng cây của trường học, sau khi cảnh sát đến thì nhận định là tự sát, nhưng Lý Thiên Lỗi biết, cái chết của Nguyên Dương chắc chắn có quan hệ tới Phó Vĩ Thần…

Bạch Hạo Vũ không tin: “Chẳng lẽ cha mẹ của Nguyên Dương không hề nghi ngờ gì về cái chết của con trai mình à?”

“Nghi ngờ thì có ích lợi gì, trước khi chết Nguyên Dương có để lại một bức thư tuyệt mệnh, nói là cậu ta không thể được ở bên người mà mình thích và sau này vĩnh viễn sẽ không còn ai thích cậu ta nữa, cho nên cậu ta mới tự sát!” Lý Thiên Lỗi nói một cách bất lực.

“Nhảm nhí!” Bạch Hạo Vũ rất tức giận.

Lý Thiên Lỗi thấy cảm xúc của Bạch Hạo Vũ hơi kích động thì đẩy bữa sáng tới trước mặt nó và nói: “Được rồi, tớ đã nói chuyện của Nguyên Dương cho cậu biết rồi đấy, giờ cậu mau ăn đi! Nhớ đừng có nói với ai là tớ kể cho cậu nghe chuyện của Nguyên Dương đấy.” Nói xong, cậu ta quay người chạy ra khỏi phòng ký túc xá.

Nhìn theo bóng lưng Lý Thiên Lỗi, Bạch Hạo Vũ lại nhớ tới một người khác, là nữ sinh bị cạo đầu kia, cô ấy luôn lẩm bẩm nói là phải đi tìm Nguyên Dương, nhưng chẳng phải Nguyên Dương đã chết rồi hay sao?

Lúc nghỉ giữa khóa vào buổi sáng, Bạch Hạo Vũ lại nhìn thấy cô nữ sinh kia ở trên bãi tập, cô ấy ngồi ngẩn người một mình ở dưới bóng cây. Bạch Hạo Vũ đi nhanh về phía cô ấy, nó biết mình có thể hỏi cô gái này một ít chuyện mà Lý Thiên Lỗi cũng không biết.

“Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?” Bạch Hạo Vũ lễ phép nói.

Cô nữ sinh kia không ngờ sẽ có người chủ động nói chuyện với mình, đầu tiên cô ấy hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo Vũ và nhẹ gật đầu, nói: “Ngồi đi!”

“Những lời bạn nói lần trước là có ý gì? Bạn có quan hệ gì với Nguyên Dương?” Bạch Hạo Vũ hỏi thẳng.

Cô nữ sinh quay đầu, bình tĩnh nhìn Bạch Hạo Vũ một lúc rồi buồn bã nói: “Tôi tên là Lưu Hàm Song, là bạn gái lúc trước của Nguyên Dương…”