Người Tìm Xác

Chương 458




Nhưng Bạch Hạo Vũ vẫn quá ngây thơ rồi, con mồi đã đến bên miệng sao còn có thể buông tha dễ dàng như vậy được? Phó Vĩ Thần nhìn ánh mắt cầu khẩn của Bạch Hạo Vũ mà càng thêm khó chịu.

Lão cởi trói cho Bạch Hạo Vũ, cơn ớn lạnh khiến Bạch Hạo Vũ ý thức được mình đang gặp phải chuyện gì… Nhưng nó nào biết, đây mới chỉ là khởi đầu của đau khổ, cơn đau dữ dội khiến toàn thân nó căng lên, nhưng Phó Vĩ Thần2lại cúi người ghé vào tai nó nói thầm: “Em đừng khẩn trương quá, không thì người phải chịu tội chính là em đấy…”

Những giọt nước mắt nhục nhã chảy dọc theo má của Bạch Hạo Vũ, nó không thể tin được những gì xảy ra với mình đều là thật. Nó thật sự hy vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy, tất cả những đau khổ sẽ biến mất ngay lập tức.

Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, khi Bạch Hạo Vũ tỉnh lại sau cơn5hôn mê mấy lần, cơn đau đớn khủng khiếp lại nhắc nhở nó tất cả mọi thứ đều là thật, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc!

Sáng hôm sau, Bạch Hạo Vũ ngơ ngác tỉnh dậy, trong một lúc nó hơi bối rối không biết đây là nơi nào, hoảng hốt một lúc lâu, nó mới dần dần nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.

Cơn đau ở sau lưng nhắc nhở Bạch Hạo Vũ, có bao nhiêu điều khủng khiếp đã xảy ra với mình. Ngay lúc đó, điều nó nghĩ đến6đầu tiên là báo cảnh sát, nhưng đúng vào lúc này nó nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Tỉnh rồi à? Qua ăn sáng đi! Tôi vừa mới từ phố ẩm thực về!”

Bạch Hạo Vũ như đang nghe thấy tiếng nói của ma quỷ, nó nhảy xuống khỏi giường hốt hoảng mặc quần áo mà không dám nhìn Phó Vĩ Thần. Kẻ kia thì hờ hững ăn bánh bao trong tay, có vẻ lão không hề lo lắng về phản ứng của Bạch Hạo Vũ, cũng không định lại hạn chế5tự do của nó.

Bạch Hạo Vũ cảm thấy như mình đã dành ra cả một thế kỷ mới mặc xong quần áo tử tế. Khi mở cửa rời đi, nó nghe thấy câu nói lạnh lùng của Phó Vĩ Thần ở phía sau: “Hãy suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào… để người khác mới tin tưởng.”

Bạch Hạo Vũ nặng nề đóng “cạch” cửa lại và chạy ra ngoài, nó chạy như bay, chẳng quan tâm đến chuyện cơ thể mình đang khó chịu. Nó chỉ muốn mau chóng rời3khỏi nơi này, cách xa tên ác ma kia càng xa càng tốt…

Vào giờ này, các bạn học khác đã lên lớp để tự học, nhưng Bạch Hạo Vũ không muốn đến phòng học, không muốn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của những người bạn học kia. Nếu trước đây nó còn có thể bỏ qua, thì bây giờ thật sự không thể chịu đựng được những ánh mắt sắc như dao đó.

Cuối cùng Bạch Hạo Vũ chọn quay trở lại ký túc xá một mình, nó phải suy nghĩ kỹ xem mình nên làm gì tiếp theo? Bạch Hạo Vũ biết câu mà Phó Vĩ Thần nói trước lúc mình rời đi không phải chỉ để hù họa, tên Phó Vĩ Thần này không hề đơn giản như cái vỏ ngoài giáo viên thể dục của mình.

Không cần nói đến những cái khác, riêng việc nó đi cả đêm không về mà thầy quản lý ký túc xá vừa rồi gặp cũng không hỏi gì cả, có lẽ đối với vị quản lý nghiêm khắc này của trường học, nó đã trở thành một kẻ ngoại tộc?!

Bây giờ nó đã hiểu vì sao các bạn học đều nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, có lẽ nó đã sớm trở thành con mồi của Phó Vĩ Thần, chỉ có điều mình không biết thôi…

Báo cảnh sát? Nó không thể gọi.

Chạy trốn? Với tình trạng thân thể hiện tại, nó rất khó để thành công.

Nói sự thật với người khác? Bạch Hạo Vũ không dám khẳng định mình sẽ có kết cục như thế nào? Nó sẽ bị chế nhạo hay bị coi thường? Tóm lại, tại cái nơi khiến con người cảm thấy bất an này, chắc chắn nó sẽ không nhận được sự trợ giúp.

Và nếu bị mọi người biết những chuyện đã xảy ra với mình, vậy thì nửa đời sau của Bạch Hạo Vũ sẽ bị hủy hoại, cuối cùng nó vẫn lựa chọn im lặng…

Cứ xem như bị chó cắn! Sau này nhìn thấy Phó Vĩ Thần thì phải trốn thật xa! Bạch Hạo Vũ thầm nghĩ như vậy, nhưng chuyện đâu đơn giản như nó nghĩ, một khi Bạch Hạo Vũ đã lựa chọn im lặng, vậy đã có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai.

Bạch Hạo Vũ nằm thiêm thiếp trong ký túc xá suốt một ngày, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nó mơ hồ cảm giác các bạn học cùng lớp lần lượt trở về.

Một bóng người ngồi lên giường của nó và nói: “Đúng là sốt thật à? Thầy nói đêm qua cậu bị bệnh, tớ còn không tin đấy.”

Bạch Hạo Vũ nghe ra giọng nói này của của Lý Thiên Lỗi, nhưng người nó vô cùng khó chịu nên chẳng muốn nói chuyện. Lý Thiên Lỗi sờ lên trán Bạch Hạo Vũ: “Mẹ! Anh bạn à, đầu cậu nóng quá đấy! Chẳng phải đêm qua đã truyền dịch rồi à, tại sao bây giờ vẫn còn sốt thế này!”

Cuối cùng Lý Thiên Lỗi và trưởng phòng ký túc phải đưa Bạch Hạo Vũ đến phòng y tế, cán bộ y tế kiểm tra rồi truyền một lọ thuốc tiêu viêm.

Chẳng biết qua bao lâu, Lý Thiên Lỗi và trưởng phòng ký túc đi về, Bạch Hạo Vũ cảm giác xung quanh rất yên tĩnh, chắc không còn ai ở đây nữa.

Lúc này trong lòng nó cảm thấy rất đau khổ, nghĩ có lẽ mình cứ chết luôn ở đây chắc cũng không ai biết? Đang nghĩ ngợi, nó cảm giác có người mở cửa đi vào, người đó liếc mắt qua bình truyền dịch của Bạch Hạo Vũ xem còn nhiều hay ít, sau đó thì đặt một túi đồ lên mặt bàn.

Nhìn bóng dáng người này hình như là một người phụ nữ, Bạch Hạo Vũ chợt nhớ ra, hình như cô ấy là Trương Nhu cán bộ y tế của trường. Lúc trước nó từng nghe Lý Thiên Lỗi nói, cán bộ Trương là người có thái độ tốt nhất với bọn họ trong cái trường này, nên học sinh ở đây đều rất thích cô ấy.

“Tỉnh rồi à? Vậy ngồi dậy ăn chút cháo đi, một ngày không ăn gì sẽ không tốt cho bệnh tình đâu.” Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đầu của Bạch Hạo Vũ.

Giọng nói này khiến Bạch Hạo Vũ rất an tâm, nó từ từ mở mắt, nhìn thấy một người con gái mảnh khảnh đang đứng trước giường của nó, nhìn tuổi chắc chỉ tầm hai mấy.

Bạch Hạo Vũ khó nhọc nhận bát cháo Trương Nhu đưa cho, nó lúng túng không biết phải ăn bát cháo này bằng một tay như thế nào.

Trương Nhu thấy thế thì mỉm cười và nói: “Thôi để tôi giúp cậu ăn!” Nói rồi cô ấy cầm lại bát cháo trong tay Bạch Hạo Vũ và giúp nó ăn hết thìa này đến thìa khác.

Được Trương Nhu đút cháo, trong lòng Bạch Hạo Vũ cảm thấy rất ấm áp, cô ấy giống như cô, hoặc mẹ vậy…

Ăn hết bát cháo, Bạch Hạo Vũ cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, nó lại thấy buồn nôn. Nó biết đó là vì mình chán ghét chuyện đó từ tận đáy lòng, không phải chỉ cần dùng thuốc là có thể chữa được.

Truyền xong thuốc tiêu viêm, Bạch Hạo Vũ thấy đã muộn nên ngượng ngùng nói với Trương Nhu: “Em làm trễ giờ tan làm của cô à?”

Trương Nhu cười nói: “Cán bộ y tế làm gì có giờ tan tầm! Cả trường này chỉ có một mình cô là bác sĩ, khi nào mấy cậu nhóc bọn em có chuyện gì, là lúc đấy cô phải đi làm…”

Rời khỏi phòng y tế, Bạch Hạo Vũ tập tễnh đi về ký túc xá, bây giờ trong đầu nó đang suy nghĩ mình có nên nói chuyện này cho người nhà biết không, nhưng nói thật là nó không hề muốn nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng vào lúc này, Bạch Hạo Vũ bỗng có cảm giác có người đi theo sau lưng mình, nó quay đầu lại và phát hiện thì ra là nữ sinh bị cạo đầu kia.