Người Tìm Xác

Chương 442




“Cậu về rồi à? Mấy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy? Chúng tôi còn tưởng là cậu không làm nữa?” Phục vụ tò mò nói.

Tuy nhiên kỳ lạ là, Trương Vĩ Bình vẫn chẳng có tí ti phản ứng, bấy giờ phục vụ mới nhìn lại Trương Vĩ Bình trước mặt, cảm giác2có chỗ nào đó khác thường…

Lúc này Trương Vĩ Bình chắc vẫn mặc quần áo từ lúc cậu ta mất tích mấy ngày trước, sắc mặt trắng đến mức đáng sợ, tuy phục vụ này vẫn chưa đi đến bên cạnh cậu ta nhưng lại có thể cảm thấy từng cơn lạnh lẽo rùng5rợn.

“Tiểu Trương? Cậu làm sao vậy? Tôi hỏi cậu đấy?” Giọng nói của phục vụ hơi phát run.

Nhưng Trương Vĩ Bình lại nhìn cậu ta trong im lặng, sau đó há mồm nói câu gì đó. Cũng không biết vì sao, phục vụ làm thế nào cũng không nghe được cậu ta nói cái6gì, chỉ có thể nhìn miệng của Trương Vĩ Bình mấp ma mấp máy.

Ngay lúc cậu ta muốn đi lại gần hơn để cẩn thận nghe, lại đột nhiên bị một đoạn nhạc vui tai làm hoảng sợ, cậu ta nhìn khắp nơi, khi ấy mới phát hiện ra là di động của mình5reo.

Phục vụ móc di động ra nhìn, là giám đốc gọi tới, xem ra chắc là muốn hỏi cậu ta nhà hàng có chuyện gì hay không. Cậu ta bấm nghe máy rồi lập tức nói với giám đốc Vương: “Giám đốc, khi nãy trong nhà bếp tôi nhìn thấy Trương Vĩ Bình, cậu3ta ở ngay…”

Phục vụ nói một nửa thì dừng lại, trong lúc cậu ta vừa nhận điện thoại, Trương Vĩ Bình lại không thấy đâu! Cậu ta vội nhìn trái nhìn phải, nào còn có bóng dáng của Trương Vĩ Bình nữa!

Cửa ra của chỗ này chỉ có một, nếu muốn rời khỏi chắc chắn phải đi qua bên cạnh cậu ta, nhưng vừa rồi cậu ta thật sự không nhìn thấy Trương Vĩ Bình đi qua cạnh mình mà?

Lúc này trong điện thoại, giám đốc Vương đã kêu cả buổi, ông ta nghe thấy phục vụ kia nói được một nửa thì không phát ra tiếng nữa, còn tưởng xảy ra chuyện gì? Sửng sốt lúc lâu rồi phục vụ mới nói với giám đốc Vương qua điện thoại, nói vừa rồi cậu ta nhìn thấy Trương Vĩ Bình.

Giám đốc Vương nghe thế thì lập tức hỏi cậu ta: “Trương Vĩ Bình? Giờ cậu ta đâu?”

“Trong nháy mắt đã không thấy nữa?”

“Cái gì?”

Sáng sớm hôm sau, giám đốc Vương tỉ mỉ dò hỏi phục vụ trực ca đêm vô cùng kỹ càng, rốt cuộc là tình huống thế nào, sao lại nhìn thấy Trương Vĩ Bình, sau đó sao lại biến mất không thấy nữa?

Phục vụ đó thành thật kể lại một lượt tình hình đêm hôm qua, giám đốc Vương nghe xong cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ông không rõ Trương Vĩ Bình này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

Kết quả mấy ngày sau đó càng liên tục có việc lạ, luôn có người trực ca đêm nhìn thấy Trương Vĩ Bình, nhưng có khi là chợt loé qua, có khi là đúng lúc gặp phải ở nhà bếp nhưng không nói một câu, quay đầu lại đã biến mất không còn bóng dáng.

Dần dần, giữa những người phục vụ bắt đầu truyền đi, nói có thể là Trương Vĩ Bình chết ở bên ngoài, nhưng vì nhà hàng còn thiếu tiền lương của cậu ta, cho nên âm hồn không tan ngày ngày trở về gây sự…

Một đồn mười, mười đồn trăm, thành ra mấy phục vụ nhát gan đều xin nghỉ không làm nữa. Hàn Đông Sinh thấy thế này thì không ổn! Vì vậy anh ta bàn bạc với ba cổ đông khác, không bằng buổi tối không cho phục vụ trực đêm nữa, lắp hẳn thêm mấy camera ở trong tiệm, như vậy cũng có thể theo dõi tình hình rò rỉ điện nước.

Khỏi phải nói, từ sau khi không cần đám phục vụ trực ca đêm, lời đồn đãi về Trương Vĩ Bình cũng dần dần biến mất, đến buổi tối một ngày kia, bởi vì vài vấn đề kết toán nên nửa đêm Hàn Đông Sinh quay lại nhà hàng lấy sổ sách. Kết quả anh ta mới vừa vào cửa thì thấy phía trước chợt loé một bóng người, tiếp theo một người mặc quần áo của phục vụ đi vào nhà bếp.

Ban đầu anh ta cũng nghĩ giống như người phục vụ trực đêm lúc trước, có thể là tên nào đó đến nhà bếp ăn vụng hay không! Kết quả theo vào nhà bếp thì thấy, đúng thật là Trương Vĩ Bình đã biến mất từ lâu.

Lúc ấy Hàn Đông Sinh vẫn coi như bình tĩnh, anh ta cười và nói với Trương Vĩ Bình: “Tiểu Trương à, gần đây đi đâu thế? Cậu còn một ít tiền lương chưa nhận đấy! Ngày mai ban ngày lại đây, để kế toán trả hết tiền lương cho cậu!”

Nhưng Trương Vĩ Bình nghe xong lại đột nhiên há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng. Hàn Đông Sinh đến gần xem, thình lình nhìn thấy miệng Trương Vĩ Bình không có đầu lưỡi!

Chuyện này doạ anh ta sợ, lập tức chân mềm nhũn lùi lại vài bước, nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, nào còn có nửa cái bóng của Trương Vĩ Bình!

Buổi tối hôm đó Hàn Đông Sinh cũng không biết mình làm sao về nhà được, sau đó bệnh nặng luôn ba ngày, cuối cùng bị sốt thành viêm phổi phải nhập viện.

Mấy người cổ đông tới bệnh viện thăm anh ta, đều hỏi anh ta bị làm sao thế, đang êm đẹp sao lại sốt thành dạng này? Hàn Đông Sinh nghe thế mặt cười khổ, nói mình bị dọa thành bệnh.

Ba người kia mới đầu còn tưởng Hàn Đông Sinh lại nói đùa, nhưng khi bọn họ nghe Hàn Đông Sinh kể cảnh ngộ buổi tối hôm đó xong, cả đám đều nhăn nhúm mặt mày, không biết nên làm gì mới được.

Mấy người cổ đông bọn họ, trừ nhà hàng hải sản này ra đều có việc làm ăn khác, tuy nhà hàng có bốn cổ đông nhưng chủ yếu vẫn là do Hàn Đông Sinh quản lý.

Giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mọi người đều rất không thoải mái, rốt cuộc nhà hàng bị ma ám nói ra không dễ nghe, truyền ra ngoài càng không tốt chút nào cho việc kinh doanh của nhà hàng, vì thế bọn họ bèn nhờ người hỏi thăm khắp nơi, muốn tìm một vị chuyên gia về mặt huyền học đến xem thử.

Cứ như vậy dò tới hỏi lui, lại nghe được tiếng tăm của chú Lê, nên khi lão Triệu giới thiệu chú Lê cho anh ta, Hàn Đông Sinh cảm giác thế giới này đúng là quá nhỏ! Nghĩ cái gì là tới cái đó.

Chúng tôi nghe Hàn Đông Sinh nói xong, cảm thấy việc này từ đầu tới đuôi đều rất kỳ quái…

Ngay từ đầu là một phục vụ tên Trương Vĩ Bình phát hiện thi thể trong nhà bếp, kết quả chờ cảnh sát tới thì thi thể đã không cánh mà bay? Tiếp theo vào đêm đó cậu phục vụ tên Trương Vĩ Bình kia cũng mất tích? Nếu trước đó Trương Vĩ Bình không nói sai, như vậy về sau cậu ta mất tích chắc chắn có quan hệ với cái xác nữ kia.

Lúc này chú Lê nhìn thoáng qua Hàn Đông Sinh nói: “Tổng giám đốc Hàn, việc này cụ thể có phải là ma quỷ gây chuyện hay không, tôi phải xem hiện trường mới biết được, hôm nay nếu tới ở đây của anh ăn cơm, như vậy chúng tôi quấy rầy thêm một ít thời gian, đến lúc đó chờ cho nhà bếp đều tan làm rồi, chúng ta lại vào xem cụ thể là tình huống gì, anh thấy thế nào?”

Hàn Đông Sinh nghe thế liên tục tỏ vẻ như vậy thì không còn gì tốt hơn, lại còn chêm thêm lần nữa để chú Lê yên tâm, tuy rằng lần này là làm giúp cho bạn bè, nhưng về mặt tiền công chắc chắn họ sẽ không bạc đãi chúng tôi.

Cơm no rượu say, chúng tôi lại hát karaoke một lúc, sau tôi thấy đã gần tới giờ nên để cho lão Triệu và Chiêu Tài đi trước, chuyện còn lại ở đây, chờ chúng tôi trở về lại nói với anh ấy.

Tiễn lão Triệu và Chiêu Tài đi, tôi nhìn thoáng qua thời gian, cũng sắp sửa mười hai giờ, mà lúc này tuy rằng khách của nhà hàng không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn chưa đi hết. Vì thế Hàn Đông Sinh lại ra ngồi chơi một ván mạt chược với ba chúng tôi, chờ mãi tới khi toàn bộ nhà bếp đều tan làm hết.