Người Tìm Xác

Chương 43: Chuyện cũ hiện về




Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, phó Cục trưởng Dương năm đó từng điều tra vụ án này là người đầu tiên có mặt. Ông tự thành lập một tổ chuyên án nhỏ, cẩn thận điều tra toàn bộ hiện trường.

Sau khi tìm được Lữ Tuyết Đan, nhiệm vụ của tôi coi như đã xong. Tôi thật sự không muốn bị giam cầm dưới tầng hầm này thêm một giây nào nữa, chỉ hi vọng các đồng chí cảnh sát sớm bắt được hung thủ.

Tuy có thể miêu tả rất rõ ngoại hình của hung thủ, nhưng tôi lại chẳng tài nào tìm được lí do thích hợp cho chuyện làm sao mình biết được. Từ ánh mắt đám cảnh sát nhìn mình, nếu không phải năm đó tôi chỉ mới lên cấp ba, chắc sẽ bị bọn họ coi tôi là kẻ tình nghi số một mất.

Sau khi trở lại mặt đất, thoáng nhìn trời cao, lúc này tôi mới có cảm giác như vừa sống lại. Chú Lữ châm một điếu thuốc rồi đưa cho tôi, trầm giọng nói: “Cháu đã tìm được con bé, thì chú nghĩ cháu cũng biết hung thủ là ai, chỉ là cháu không muốn nói thôi đúng không?”

Tôi đờ người, thầm nghĩ không phải chú nghi cháu là hung thủ đấy chứ? Chú thấy tôi giật mình thì vỗ vai nói: “Đừng lo, chú sẽ không làm khó cháu. Nhưng xin cháu thông cảm cho một người cha mất con gái đang rất đau lòng. Chú chỉ muốn hung thủ hại chết con gái phải chịu trừng phạt thích đáng…”

Tôi nghe xong, vò đầu bứt tai nghĩ một lát, sau đó khẽ nói với chú: “Cháu thật sự không biết hung thủ là ai, nhưng cháu biết là có hai người.”

Nghe tôi nói là hai người, nắm tay chú run lên. Tôi có thể cảm nhận được người cha đang rất tức giận. Đừng nói chú là người thân nhất, ngay cả tôi là người ngoài, nếu biết tên hai thằng súc sinh kia thì xá gì lại không nói? Nhưng vấn đề là tôi không biết thật!

Nhưng tôi tin, cảnh sát sẽ không khó khăn để điều tra ra kẻ tình nghi. Vì năm đó nơi này khá kín kẽ, chắc chắn không nhiều người biết. Chắc chắn là biết nơi này sắp bị khóa kín, nên gã trung niên mới dám trắng trợn vứt xác Lữ Tuyết Đan ở đây, đúng là kẻ điên!

Chỉ cần khoanh vùng được nghi phạm, lại dựa vào một số chứng cứ chúng để lại hiện trường, tôi nghĩ không khó để tìm được hung thủ.

Khi tôi nói suy luận này ra, mắt chú sáng lên. Chắc là vì quan tâm quá sẽ rối, bây giờ chỉ có người ngoài mới phân tích khách quan được.

Tuy đã xong việc, nhưng chúng tôi vẫn muốn ở lại Hoa Đô thêm ít ngày. Thứ nhất là muốn đợi kết quả vụ án này. Thứ hai là trước đó, chú Lê đã đồng ý giúp ông chủ Hoàng cúng chiêu tài ở trung tâm của ông ta. Mối làm ăn béo bở như thế, chú Lê đương nhiên là vui vẻ ở lại rồi.

Nhưng chỉ khổ cho tôi và Đinh Nhất, làm lao động công ích cho lão già này mấy ngày nay. Nhưng tôi cũng nhân cơ hội quen được mấy nàng PG xinh đẹp ở tầng trệt, nói chuyện tào lao với các cô cả ngày, thời gian cũng khá thảnh thơi.

Tối đó về khách sạn, chú Lê gọi tôi vào phòng đưa ba vạn. Một vạn là tiền đi lại của ba mẹ Lữ Tuyết Đan, trước đó chú Lê cũng nói, tiền công lần này không cao, chỉ xem như làm việc thiện thôi. Còn hai vạn kia là tiền mấy hôm nay tôi vất vả giúp chú.

Tôi nhận tiền rồi cười hì hì nói: “Có gì mà vất vả chứ? Chú Lê, sau này vào lúc không có việc, chú cũng dẫn cháu đi kiếm ít phí cực khổ thế này nữa nhé!”

Chú Lê nghe xong thì cười: “Được, chú cho mày đi theo học hỏi trước đã, sau này nếu thật sự hứng thú thì bái chú làm thầy, thế nào?”

Tôi nghe chú nhắc đến việc này, bèn vội ngắt lời: “Đúng rồi chú Lê, vụ án của Lữ Tuyết Đan sao rồi?”

Không ngờ chú Lê lại nghiêm trọng nói: “Vẫn chưa tìm được kẻ tình nghi. Vì thi thể ở hiện trường đã hóa xương, nên không tìm thấy chứng cứ gì có ích. Có thứ duy nhất là giấy phép lái xe bị thi thể đè lên, nhưng tiếc là ngâm trong dịch phân hủy lâu quá nên bị hư hại nghiêm trọng, cần phải xử lý bằng kĩ thuật đặc biệt mới có thể trở lại như cũ được. Bây giờ chỉ đành trông cậy vào bằng lái xe này thôi!”

“Vậy phạm vi kẻ tình nghi thì sao? Cảnh sát đã tìm được chưa?” Tôi sốt ruột hỏi.

Chú Lê nói: “Chắc là khoanh vùng được rồi. Nhưng vì chưa phá được án, nên tạm thời cảnh sát không nói cụ thể với người nhà Lữ Tuyết Đan.”

Tôi nghe xong thì thấy nặng lòng mãi mà vẫn chưa tìm được người.

Đột nhiên, tôi nhớ tới thắc mắc trước đây, vội lấy điện thoại bấm số.

“Tìm ai đấy?” Một cụ già nói giọng Đông Bắc nhận điện thoại.

Tôi nghe thì biết là giọng chú họ, cười nói: “Chú họ, đoán xem cháu là ai?”

Tiếng cười vang lên: “Thằng nhóc ngốc này, mày gọi là chú họ rồi mà còn bảo chú đoán à? Thằng nhóc thối, sao hôm nay lại rảnh mà gọi cho chú thế?”

Tôi đỏ mặt: “Chú này, chẳng phải cháu còn chưa hóa thành tinh à? Chờ đấy, khi nào phất lên, cháu sẽ lái Big Ben về đón chú!” Tôi trò chuyện với chú họ vài câu, rồi vào chuyện chính: “Chú, chú có nhớ số xe mà năm đó cháu đưa chú không?”

Chú họ im lặng một lúc, sau đó nói với tôi: “Chú còn giữ biển số xe kia. Sao thế, có phải cháu biết tin gì không?”

“Vâng, bây giờ cháu đang có một vụ, chắc là liên quan đến chiếc xe năm đó đâm chết mợ Anh Tử, nên cháu muốn xem lại biển số xe năm đó.”

Chú họ nghe xong thì thở dài: “Được rồi, cháu chờ chút, chú tìm cho cháu!”

Tôi đọc số xe mà chú họ nói cho Đinh Nhất, anh ta nghe xong thì khẽ gật đầu. Lòng tôi nặng nề, đúng là thằng súc sinh. Xem ra chúng ta phải tính nợ cũ nợ mới một lượt rồi!

“Chú, chú có mượn được cậu họ túi xách năm đó không? Như thế cháu mới tìm được mợ Anh Tử!” Tôi kích động nói.

Không ngờ chú họ lại im lặng không nói gì.

“Chú họ? Chú sao thế?” Tôi bất an hỏi.

Sau đó, tôi nghe giọng chú nghẹn ngào: “Em trai của thím cháu… đã mất năm ngoái rồi.”

“Gì cơ!” Tôi đau khổ, không ngờ cuối cùng cậu vẫn không tìm được vợ mình. Nhưng cũng may, trước khi chết, cậu họ đã đưa túi xách kia cho chú họ. Cậu vẫn hi vọng ngày nào đó có thể tìm được Anh Tử, rồi được chôn cùng nhau.

Tuy chú họ chưa từng nói với cậu là Anh Tử đã mất, nhưng có lẽ cậu đã biết từ lâu. Cũng chính vì vậy, mới khiến một người đàn ông chưa đến 40 tuổi đau buồn thành bệnh mà mất sớm.

Sau đó, chú họ gửi túi xách màu hồng kia đến khách sạn tôi đang ở. Chú cũng hi vọng tôi có thể thành toàn được nguyện vọng của em vợ, để hai vợ chồng họ được nhập thổ an lành.