“Cái này là thứ gì vậy ạ? Trông kinh chết đi được!” Tôi nói phàn nàn.
Chú Lê tiến lên nhìn qua vật đó, rồi quay đầu lại nói với chúng tôi: “Đây là một trong những thứ mà Nhật Bản dùng để trấn quỷ…”
Tôi nghe thấy là thứ mà năm đó Nhật Bản dùng để bày trận thì nghĩ chẳng trách sao trông nó lại kinh như thế! Thế là tôi vội vàng cách xa ra.
Vì lực chiếu sáng của chiếc đèn hầm mỏ trên đầu có hạn, nên mỗi người chúng tôi đều cầm theo chiếc đèn pin mắt sói,2thận trọng quan sát tình huống xung quanh.
Khi dần dần đi sâu vào hầm mỏ cũ, chúng tôi phát hiện đường dưới chân ngày càng lầy lội. Dùng đèn pin chiếu lên mặt đất thì thấy trên đất đầy một thứ hỗn hợp sền sệt màu đen như bùn nhão giống trong tấm ảnh kia, chỉ nhìn qua cũng khiến người khác phải buồn nôn.
Mỗi một bước đi tôi đều có thể cảm nhận được rõ chân mình đang đạp lên thứ sền sệt đó, có nhiều chỗ muốn nhấc chân lên để đi cũng phải tốn rất nhiều sức! Đinh5Nhất đi phía trước vẫn cảnh giác động tĩnh ở xung quanh, nhưng chúng tôi đi mãi vào bên trong, trừ thứ chất lỏng khiến người ta buồn nôn ở dưới chân ra thì chỉ còn có một vài loại côn trùng nhỏ chuyên sống trong bóng tối.
Chú Lê đi phía sau tôi bỗng lên tiếng: “Tất cả mọi người đừng lơ là, những quái vật kia có thể ra bất cứ lúc nào.”
Thấy chú Lê nói vậy, tôi lại vô thức đưa tay sờ chiếc răng thú đeo trước ngực, tay phải nắm chặt con dao thép và tiếp tục6đi theo sau lưng Đinh Nhất.
Sau đó, cứ mỗi một đoạn chúng tôi lại gặp một con búp bê quỷ của Nhật Bản, có vẻ vào năm đó đây là một công trình khá quy mô! Nếu không phải lúc ấy Nhật tuyên bố đầu hàng vô điều kiện thì có lẽ họ sẽ không dễ dàng từ bỏ nơi này như vậy!
Đang trong lúc nghĩ ngợi miên man, tôi thấy có một con búp bê quỷ ở trên bức tường bên cạnh trông rất tơi tả, lớp vải trắng quấn bên ngoài đều bị xổ ra. Tôi rất muốn nhìn5thử xem thứ được đặt ở trong bụng bọn này là cái gì mà lại có tác dụng trấn quỷ trừ ma, nên giơ chiếc đèn pin trong tay lên chiếu thẳng vào con búp bê kia…
Vừa nhìn qua thôi mà tôi đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Tôi thấy dưới lớp vải trắng kia là xác một đứa trẻ mới đầy tháng! Chú Lê thấy mặt tôi kinh hoàng thì nhìn theo hướng mắt tôi, mặt chú sầm lại, chú nói: “Chú còn tưởng bọn Nhật Bản này tài giỏi đến đâu, thì ra là dùng thứ trận vong3linh trẻ con âm hiểm này mới áp chế được những oan hồn năm đó!”
Tôi nghe mà thắc mắc: “Trận vong linh trẻ con? Chính là dùng xác chết của những đứa bé này ạ? Con mẹ nó, thế cũng quá thất đức rồi? Chẳng lẽ những người Nhật Bản kia không tin quỷ thần sao?”
Chú Lê cười mỉa: “Ai nói bọn chúng không tin? Nếu không tin thì còn phí sức làm ra trận pháp này làm gì! Thứ này ở Nhật Bản gọi là Anh linh trận, còn ở Trung Quốc gọi là Bách đồng trận, là một loại trận pháp rất tà ác. Muốn luyện thành trận này chắc chắn phải có đủ một trăm bé gái vừa đầy tháng, lại dùng phương pháp bí mật luyện chế nó thành thây khô, sau đó giết mẹ chúng, dùng máu của người mẹ làm vật dẫn mới có thể luyện thành Bách đồng trận này. Nghe nói một khi luyện thành trận pháp này thì có thể trấn được các loại quỷ.”
Tôi không chịu nổi mà nói: “Thế thì quá tàn nhẫn rồi, giết đứa trẻ, rồi lại giết mẹ của chúng, làm thế thì đâu phải là người nữa!”
Chú Lê tức giận nói: “Hừ, bọn Nhật lùn ấy còn làm thiếu những việc không phải là người à? Nào thì thảm sát Nam Kinh, đơn vị 731*, an úy phụ***… Từng chuyện từng chuyện một, có cái nào là chuyện mà con người có thể làm ra?”
* Thảm sát Nam Kinh: Cũng thường được gọi là vụ “Cưỡng hiếp Nam Kinh”, là một vụ tội ác chiến tranh do quân đội Nhật Bản tiến hành bên trong và xung quanh Nam Kinh, Trung Quốc sau khi thành phố này rơi vào tay Quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày 13 tháng 12 năm 1937. Trong khi chiếm đóng Nam Kinh, quân đội Nhật Bản đã thực hiện nhiều hành động tàn ác như hãm hiếp, cướp bóc, đốt phá và hành quyết tù binh chiến tranh cũng như thường dân. Con số thương vong ước tính từ 40.000 lên đến 300.000 người.
** Đơn vị 731 là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai. Nó được coi là một trong những tội ác chiến tranh khét tiếng nhất của người Nhật.
*** An úy phụ: Vào thế chiến thứ hai, Nhật Bản đã bắt các phụ nữ của Hàn Quốc, Triều Tiên, Trung Quốc, Nhật Bản, Đài Loan… về để lính của họ cưỡng hiếp và làm kỹ nữ trong quân cho lính Nhật. Cho đến nay nỗi đau của các an úy phụ này vẫn chưa được chính phủ Nhật Bản đền bù và xin lỗi thỏa đáng.
Nói tới đây, đột nhiên chúng tôi nghe được ở xa xa trong bóng tối vang đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh… Sắc mặt của chúng tôi đều thay đổi, chú Lê vội lấy chiếc la bàn trong người ra và thấy kim đồng hồ trên la bàn đang xoay tròn rất nhanh.
Chú Lê gặp phải tình huống này cũng tức đến mức thở hổn hển: “Đám mất dạy này, đã cho nổ nát mỏ than rồi còn con mẹ nó thả cả những anh linh này ra nữa, bảo sao âm khí bên trong đường hầm mỏ cũ này lại nặng như thế, tất cả đều phải rất cẩn thận, mặc dù anh linh không có thực thể nhưng vì oán khí quá nặng nên rất nguy hiểm!”
Ai biết được khi chú Lê vừa dứt lời thì trong hầm mỏ tối mờ mịt này bỗng dưng lại dần dần nổi lên một tầng sương mù…
Đinh Nhất đi ở phía trước căn dặn mọi người: “Mọi người cẩn thận, sương mù này rất lạ, mọi người theo sát nhau…”
Trong lòng tôi thầm mặc niệm, không sao đâu, mình có răng thú, không sao đâu, mình có răng thú…
Nhưng càng đi về phía trước, tôi càng cảm giác luồng khí bên người đặc dần, dù tôi đứng rất gần Đinh Nhất nhưng làm thế nào cũng nghe không rõ lời nói của anh ta!
“Đinh Nhất! Đừng đi nhanh như vậy, anh chờ tôi một chút!” Tôi nhìn bóng lưng Đinh Nhất dần biến mất trong màn sương mù dày đặc mà hô to.
Nhưng chẳng có ích gì cả, Đinh Nhất vẫn nhanh chóng biến mất ngay trước mắt tôi. Bây giờ tôi mới nghĩ tới chú Lê ở phía sau, nhưng khi quay đầu lại, cả chú Lê lẫn La Hải đều đã biến mất.
Lúc đó tôi như bị tê liệt, bốn phía xung quanh tôi đều mờ mịt, tất cả những chỗ đèn pin chiếu đến đều là sương mù, mẹ nó chứ, nếu giờ mà đột nhiên đụng phải con nhuyễn trùng tử vong thì chẳng phải tôi sẽ bị chết máy tại chỗ sao?
Tôi vội vàng sờ xem trên người mình có loại vũ khí nào nữa không, đáng tiếc ngoài con dao thép ra, tôi chỉ còn một khẩu súng lục Đinh Nhất mới đưa cho.
Nghĩ rồi, tôi cầm khẩu súng ra xem và cảm thấy chỉ cần nổ súng chắc là không có vấn đề gì, dù sao tôi cũng đã “luyện phim” bắn súng nhiều năm như vậy rồi. Mỗi tội nếu cứ tùy tiện nổ súng trong màn sương mù dày đặc này, lỡ bắn trúng phải người nhà thì sao?
Ngẫm lại tôi vẫn cất khẩu súng đi, xét cho cùng tôi cũng không phải là chuyên gia chơi trò này, thôi quên nó đi! Nhưng giờ phải làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại đây? Nếu tôi cứ đi lung tung, không biết có cách họ ngày càng xa hơn không?
Ở thời điểm tôi đang do dự, đột nhiên tôi cảm giác sau lưng có người đang bước tới gần mình, nghe tiếng bước chân thì hình như là một người…
“Đinh Nhất, là anh à? Hay là chú Lê đấy?” Tôi run giọng hỏi.
Tôi nghe thấy đối phương nói: “Là tôi, cậu mau qua đây đi!”
Tiếng nói này nghe khá giống Đinh Nhất, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác xa lạ mơ hồ. Nhưng nếu đã là tiếng của Đinh Nhất thì tôi cũng không cần lo lắng làm gì cả, thế là tôi nhấc chân lên định đi về phía Đinh Nhất ở bên kia.
Nhưng vừa mới đi được một bước, tôi thấy cánh tay mình đột ngột bị kéo lại! Tôi quay đầu nhìn thì phát hiện người kéo tôi ở phía sau chính là Đinh Nhất! Lần này tôi hoàn toàn ngây dại, nếu người đứng phía sau tôi là Đinh Nhất, vậy thì người vừa rồi nói chuyện với tôi ở phía trước là ai?
Đinh Nhất thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi thì nói: “Đừng đi qua đấy! Tiếng nói vừa rồi chỉ là ảo giác, mau nín thở rồi ổn định lại tâm trí của cậu đi…”
Nghe thấy Đinh Nhất ở phía sau nói mấy câu đó, tôi lập tức có thể chắc chắn đây mới chính là Đinh Nhất, bảo sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của Đinh Nhất kia lạ lẫm như vậy?
Tụ hợp lại được với Đinh Nhất, lòng tôi an tâm hơn nhiều, bây giờ tôi mới nhớ ra để hỏi anh ta: “Chú Lê và La Hải đâu?”