Tôi xoay xoay vai, thầm nghĩ mấy hôm nay nghỉ cũng đủ rồi, nên làm việc tiếp thôi. Tôi đọc tài liệu, yêu cầu tìm một cô gái mất cách đây tích bảy năm. Địa điểm là thành phố Hoa Đô, cách nơi này chưa đến 200km.
Hoa Đô là thành phố du lịch nổi tiếng nhất tỉnh tôi, ở đó có rất nhiều ngọc và táo. Năm 2003, cô gái Lữ Tuyết Đan 19 tuổi đã mất tích trên đường đi làm về. Người nhà không tìm thấy cô ấy nên đã nhanh chóng báo cảnh sát.
Vì Hoa Đô là thành phố du lịch, nên trong nội thành có rất nhiều camera. Nhưng điều kì lạ là, cảnh sát đã xem video ở các tuyến đường mà Lữ Tuyết Đan đi qua, nhưng lại không tìm được hướng đi của cô.
Hóa ra, Lữ Tuyết Đan làm thêm ở quảng trường Thời Đại của thành phố Hoa Đô. Nhà cô chỉ cách nơi đó chưa đến 1km, đi khoảng 10 phút là tới.
Lúc tan tầm vào buổi tối ngày 28 tháng 7 năm 2003, mây đen phủ kín.
Ba Lữ Tuyết Đan nhìn, đoán trời sắp mưa nên gọi điện cho con gái, định đi đón cô. Nhưng Lữ Tuyết Đan lại nói cô ấy có ô, chỉ đi có vài phút nên không cần ba tới đón.
Ba Lữ Tuyết Đan nghe thế cũng không đi nữa, nhưng nửa tiếng rồi mà con gái vẫn chưa về, khi ông gọi thì điện thoại tắt máy. Thế là ông ra ngoài, men theo đường con gái tan tầm để đón cô. Nhưng đến tận nơi Lữ Tuyết Đan làm ở quảng trường Thời Đại rồi, ông lại thấy cửa đã khóa, chẳng còn ai nữa.
Ba Lữ Tuyết Đan lại đi dọc theo đường về nhà, nhưng cũng không thấy con gái về. Lúc này, người nhà của Lữ Tuyết Đan mới tá hỏa, nhưng vì thời gian quá ngắn, họ không chắc có phải Lữ Tuyết Đan đã xảy ra chuyện hay không, nên đã kêu gọi người nhà đi tìm.
Cuối cùng tìm cả một buổi sáng hôm sau cũng không thấy tin tức gì… Lúc này, người nhà Lữ Tuyết Đan đành phải báo án. Sau khi nắm được thông tin, cảnh sát đã nhanh chóng điều tra camera ở đoạn đường mà cô tan tầm về nhà. Họ phát hiện, Lữ Tuyết Đan rời khỏi công ty lúc 20 giờ 10 tối ngày 28, sau đó đi theo con đường hằng ngày cô ấy vẫn đi.
Kết quả ở chỗ rẽ vào Chung cư Hoa Ngữ nhà Lữ Tuyết Đan, camera lại vướng phải góc chết. Sau góc chết này, Lữ Tuyết Đan cũng không xuất hiện trong video nữa.
Sau đó, cảnh sát hỏi thăm xung quanh, định tìm hiểu có ai gặp Lữ Tuyết Đan không. Nhưng tiếc là vì lí do thời tiết, nên mọi người đều đi rất vội, chẳng ai để ý Lữ Tuyết Đan mất tích lúc nào.
Chuyện này đã gây xôn xao rất lớn vào năm đó, một cô gái lớn như vậy, thế mà lại mất tích ngay trên con đường cô ấy đi hằng ngày! Có người nghi ngờ không biết Lữ Tuyết Đan gặp phải bọn bắt cóc buôn người hay không? Hoặc bỏ trốn với ai đó? Tóm lại là lời đồn gì cũng có…
Nhưng ba mẹ Lữ Tuyết Đan lại không đồng ý, họ không tin con gái lại đột nhiên không từ mà biệt, lại càng không tin con gái đã có kinh nghiệm xã hội thế mà bị bắt cóc. Nhưng điều tra cách mấy, cảnh sát cũng không thể tìm được chút tin tức gì về Lữ Tuyết Đan.
Sau đó cảnh sát lấy góc chết mà Lữ Tuyết Đan biến mất làm tâm, tiến hành loại trừ từ bán kính 1km, hi vọng có thể điều tra được chút manh mối có ích.
Năm đó, quanh khu vực này có rất nhiều công trình đang xây dựng tu sửa, nên quanh đó có khá nhiều người qua lại. Cảnh sát đã điều tra tất cả các công nhân ở đó, nhưng vẫn không phát hiện chuyện khả nghi.
Cứ như vậy, thời gian thoăn thoắt trôi, ba mẹ Lữ Tuyết Đan vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Tuy đã chấp nhận sự thật rằng có thể con gái đã chết, nhưng họ không thể nào chịu được việc sống không thấy người, chết không thấy xác!
Mấy hôm trước, ba mẹ Lữ Tuyết Đan khó lắm mới tìm được chú Lê. Lúc đầu họ chỉ muốn nhờ chú bói một quẻ hung lành cho Lữ Tuyết Đan, xem có còn hi vọng nữa hay không.
Chú Lê tính quẻ rồi nói với họ, dương thọ của Lữ Tuyết Đan đã hết…
Tuy đã đoán được kết quả này từ lâu, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai khẳng định với họ như vậy. Đau khổ cùng cực khiến mẹ Lữ Tuyết Đan gần như suy sụp. Chú Lê cũng không đành lòng nhìn họ đau khổ như vậy, đành hỏi, nếu có cơ hội tìm được xác của Lữ Tuyết Đan, họ có bằng lòng thử không?
Ba mẹ Lữ Tuyết Đan đều đã qua 50 rồi, mấy năm này, vì tìm con gái mất tích, mà suy sụp trông già hơn bạn cùng tuổi rất nhiều. Nghe chú Lê nói có thể tìm được xác con gái, họ kích động đến nỗi suýt quỳ xuống! Lại nói, nếu tìm được thật, chú Lê muốn bao nhiêu tiền họ cũng trả.
Sau khi xem xong, tôi nhớ lại năm cấp 3 đã từng nghe đến chuyện này. Lúc ấy mẹ còn lấy chuyện này ra dọa tôi! Không ngờ nhiều năm trôi qua, quanh đi quẩn lại, cuối cùng phải nhờ tôi tìm kiếm…
Buổi tối, chú Lê đặt phòng ở khách sạn Sướng Xuân Viên nổi tiếng của thành phố, giới thiệu tôi với ba mẹ Lữ Tuyết Đan. Lúc vào phòng, tôi trông thấy cặp vợ chồng trung niên ngồi đối diện chú.
Người đàn ông tầm trung, nhìn phong độ trí thức, người phụ nữ thì gầy gò, vẻ mặt u sầu. Chắc đây là ba mẹ của Lữ Tuyết Đan, vì thế, tôi lễ phép tới chào họ.
Chú Lê thấy tôi đến thì kéo tay, nói với ba mẹ Lữ Tuyết Đan: “Ngài Lữ, bà Lữ, đây là cháu của tôi, Trương Tiến Bảo. Nó là đồ đệ của tôi, sau này sẽ tham gia vào hành trình tìm lệnh ái.”
Lữ tiên sinh khẽ gật đầu với tôi. Nhìn họ cũng ngang lứa với bố mẹ mình, nên tôi khách sáo nói: “Chú Lữ, cô Lữ, chào cô chú.”
Đinh Nhất đứng sau tôi, chỉ gật đầu tượng trưng. Tôi biết đây là tính của anh ta, nên chú Lê chưa ép anh ta mấy chuyện này bao giờ. Tôi thì lại hòa đồng từ bé, gặp ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, chú Lê mới hỏi ba mẹ Lữ Tuyết Đan: “Hai vị có biết Lữ Tuyết Đan thích thứ gì nhất không? Như thế thì cháu tôi mới có thể tìm kiếm được.”
Tuy đôi vợ chồng họ có vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ khó xử nói: “Chúng tôi cũng không dám chắc có thứ mà Đan Đan thích hay không. Nhưng sau khi nó mất tích, chúng tôi vẫn bảo quản đồ của nó rất kĩ, hệt như trước đây. Lúc đó, anh dẫn Tiểu Trương đến nhà tôi xem thử có thứ gì dùng được không nhé?”
Chú Lê nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cũng được, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát về Hoa Đô.”
Sau khi bàn hết các chuyện quan trọng, vợ chồng họ Lữ đi trước. Chú Lê hớp một ngụm trà đại hồng bào, rồi híp mắt nói với tôi: “Tiến Bảo này, tiền công lần này không cao được như lần trước đâu, chú chỉ lấy ít tiền tượng trưng của họ thôi. Việc chúng ta làm đã tiết lộ quá nhiều Thiên Cơ, tổn hại âm đức, nên thỉnh thoảng phải làm ít việc thiện để bù lại, cháu hiểu không?”