Người Tìm Xác

Chương 26: Xác chết biến mất




Căn nhà nhỏ này có tất cả bốn người, đôi vợ chồng trung niên hơn 40 tuổi và hai cô con gái. Lúc xảy ra chuyện thì họ đang ăn cơm, người vợ mang đồ ăn trong bếp ra, hai cô con gái giúp mẹ dọn cơm, mới ăn được nửa bữa thì người chồng bỏ bát đũa xuống để ra mở cửa, chắc là có ai đó gõ cửa.

Tiếp đấy hình ảnh chợt nhoáng lên, người chồng bị dao đâm ngã xuống đất, người vợ thấy thế vội đưa hai cô bé tránh vào buồng trong nhưng vẫn không kịp, cả nhà bọn họ đều chết dưới lưỡi dao của một người…

Tôi nói cho chú Lê biết những cảnh mà mình nhìn thấy, rồi hỏi ông ấy có muốn vào bên trong xem không. Bởi vì càng ở gần thi thể, tôi càng có thể cảm nhận được nhiều hình ảnh trước khi chết của họ hơn.

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Tuyệt đối không được! Theo như cháu nói thì đây là hiện trường của một vụ mưu sát. Nếu bây giờ đi vào thì không thể giải thích được đâu. Mà hồn phách của bốn người này đã bị quỷ sai bắt đi rồi, chúng ta cũng không giúp gì được nữa.”

Tôi gần như thốt lên: “Chúng ta có thể giúp tìm ra hung thủ mà!”

Chú Lê ngẩn ra, ông không ngờ tôi lại thích lo chuyện bao đồng như thế. Nhưng thấy sự nghiêm túc của tôi, ông ấy cũng không muốn làm khó xử, bèn cười vỗ vai tôi: “Tiến Bảo này, chú biết cháu tốt bụng, nhưng chú hỏi cháu nhé, nếu cảnh sát hỏi vì sao cháu lại biết hung thủ là ai, thì cháu nói thế nào đây? Nói rằng cháu tận mắt nhìn thấy à? Rồi cảnh sát sẽ hỏi cháu là sao không báo cảnh sát ngay thì cháu nói gì? Những người này chết ít nhất cũng đã mấy tiếng rồi, chỉ cần khám nghiệm tử thi là cảnh sát biết ngay, đến lúc đó cháu cũng không thể nói rằng mình có thể nhìn thấy những ký ức khi còn sống của người chết nhờ thi thể của họ chứ? Cho dù cháu dám nói thì bọn họ cũng không dám tin. Tiến Bảo, nghe chú Lê khuyên đi, giúp người là đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để mình bị dính vào, hiểu chưa?”

Tôi im lặng, cũng biết chú Lê nói không sai, thói đời ngày nay thiếu gì chuyện làm việc tốt mà còn bị người ta trả thù chứ, may mà vừa rồi nhờ chú Lê nhắc nhở. Nhưng thâm tâm tôi vẫn rất muốn giúp họ, nếu hôm nay không gặp thì chắc chắn tôi sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng đã gặp rồi mà… tôi thấy vẫn nên nghĩ biện pháp giúp đỡ họ mới phải.

Về lại nhà nghỉ, tôi nài nỉ chú Lê cả đêm ông ấy mới miễn cưỡng cho tôi ngày mai đi hỏi thăm tình hình, xem thử đã có ai phát hiện ra án mạng và báo cảnh sát chưa. Nào ngờ chúng tôi đợi ở đây tới ba ngày cũng chẳng có tin tức gì liên quan tới thảm án cả nhà bị sát hại cả, chẳng lẽ vẫn không có ai phát hiện gia đình kia gặp chuyện ư?

Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, đành thương lượng với chú Lê, đến tối chúng tôi lại tới nhà kia một chuyến, nếu vẫn không thấy ai phát hiện ra thi thể thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó, tôi có thể nói là mình gõ cửa nhà để xin uống nước, kết quả phát hiện nhà họ đã xảy ra chuyện, nên mới đi báo cảnh sát.

Đã xác định kế hoạch rồi, sau khi ăn tối xong, chúng tôi lại tới nhà gia đình này. Nhưng khi đến nơi, chúng tôi thấy chuyện khiến người ta phải giật mình. Ba ngày trước cửa còn khép hờ, thế mà bây giờ nó đã bị khóa chặt, trên cánh cửa còn dán một tờ giấy A4, viết mấy chữ ‘cần bán nhà’ to tướng!

Ba chúng tôi nhìn nhau, chuyện gì thế này? Theo lý mà nói, nếu xảy ra án mạng thì nơi này chính là hiện trường phạm tội, không thể có khả năng treo biển bán nhà nhanh như vậy đúng không? Tôi cẩn thận đặt tay lên cửa để cảm nhận, cuối cùng rút ra kết luận tất cả các thi thể bên trong đều đã biến mất!

Chú Lê nhìn đồng hồ, chưa tới chín giờ, thấy vẫn còn sớm nên chúng tôi sang gõ cửa nhà hàng xóm. Người mở cửa là một bà chị khá lớn tuổi, chắc chị ta không phải người Hán nhưng lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chúng tôi lấy lý do muốn mua nhà nên mới sang đây, nhờ chị ta cho biết vài thông tin của căn nhà bên cạnh.

Ai ngờ, chị gái kia thấy chúng tôi là người ngoài, nên sống chết không muốn kể cho chúng tôi biết chuyện về căn nhà đó. Đến khi chú Lê phải dúi tiền vào tay chị ta, nói chúng tôi chỉ muốn đến vùng này mở buôn bán nhỏ, đang muốn thuê tạm một căn nhà.

Có lẽ vì mấy đồng kia nên chị ta đồng ý để chúng tôi vào nhà, theo ý của chị ta thì có mấy chuyện không tiện nói ở ngoài. Chúng tôi nghe thế cũng không khách sáo mà cùng vào trong.

Vừa vào nhà, chúng tôi phát hiện có một người đàn ông đang nằm trên giường. Hỏi ra mới biết, họ là người dân tộc Kazak*, người đàn ông này là chồng của chị gái kia, mấy năm trước anh ta gặp tai nạn xe nên bị liệt, phải nằm ở trên giường, chính vì thế mà cuộc sống của họ mấy năm nay rất khó khăn.

* Kazak: Một dân tộc thiểu số ở vùng Tân Cương, Cam Túc và Thanh Hải, Trung Quốc.

Chú Lê nghe xong lại rút ra 500 tệ nữa đưa cho chị ta, nhưng chị ta nhất quyết từ chối, chú Lê đành phải nói: “Chị cứ cầm đi, chúng ta quen biết nhau cũng coi như là cái duyên, nhiều thì chúng tôi không có, nhưng mấy trăm tệ cũng không đáng là bao, cứ coi như đây là tấm lòng của chúng tôi, xin chị đừng chê ít!”

Cách nói của chú Lê càng khiến chị ta muốn từ chối, sau nhờ tôi và chú Lê khuyên nhủ một lúc, chị ta mới nhận số tiền này. Sau đó chị ta đi nấu trà sữa cho chúng tôi rồi mới trở lại chuyện chính về căn nhà sát vách.

Chị nói vốn chị cũng không định nói chuyện căn nhà kia vì muốn tốt cho chúng tôi, bởi trong căn nhà đó có ma!

Tôi hơi ngạc nhiên, từ bé đến giờ tôi cũng đã thấy xác chết nhiều rồi, nếu nói tới ma quỷ thì quả thật tôi chưa gặp bao giờ. Tôi bảo chị gái kể rõ về bối cảnh của căn nhà đó cho chúng tôi nghe.

Chị gái nói vợ chồng mình đã sống ở đây hơn hai mươi năm, nên biết rất rõ những chuyện xảy ra ở nhà sát vách. Căn nhà đó lúc đầu cũng rất tốt, chủ nhà là một gia đình người Hán họ Cát.

Nhưng vào một buổi sáng mùa đông năm 99, hôm trước tuyết rơi dày suốt cả đêm, chị vẫn thức dậy rồi ra ngoài đổ rác như thường lệ, lúc đó chị nhìn thấy cổng ra vào của căn nhà cách vách khép hờ.

Gia đình chị với gia đình nhà họ Cát là hàng xóm nhiều năm, sáng nào gặp, bà cụ Cát cũng phải đứng nói chuyện với chị một lúc. Nhưng hôm nay chị gái đi đổ rác trở về vẫn không thấy bà cụ Cát ra ngoài cửa, mà cổng nhà họ lại không đóng kĩ.

Chị sinh nghi, bèn đi tới nhà họ Cát rồi đẩy cửa… Vào trong sân, chị phát hiện tuyết phủ trên sân chẳng có dấu chân nào, như thể sáng sớm nay không có ai đi lại.

Nhưng cửa ngoài bị sao vậy? Chẳng lẽ cả đêm đều không đóng à? Chỗ nhà của bọn họ khá vắng vẻ, mà năm đó còn rất loạn, đặc biệt là vừa vào đông, mấy tên trộm vặt thường xuyên đi trộm đồ ăn tết, cho nên không có nhà nào đến tối là không khóa chặt cửa ra vào cả.

“Bác Cát ơi…” Giọng của chị gái không lớn, nếu là bình thường chị đi sang nhà họ Cát, chỉ cần gọi khẽ là bà cụ đã chạy ra mở cửa tiếp đón rồi! Nhưng hôm nay… trong nhà vô cùng im ắng vắng lặng, không có bất kì một tiếng động nào.

Chị gái bỗng thấy không ổn, không phải nhà họ Cát đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Thế là chị vội hơn, muốn vào trong nhà để xem thử, kết quả vừa đi được mấy bước đã vấp chân, suýt nữa thì ngã lăn ra đất!