Đội khảo sát khoa học xuất phát được mấy ngày thì khó khăn ập đến liên tục, chẳng những gặp phải bão cát hiếm thấy mà còn suýt lạc đường mấy lần. Sau 16 ngày bôn ba, cuối cùng họ cũng tới được Kuma Kusal ở Lop Nur.
Nhưng lúc này nguồn lương thực của họ thiếu hụt nghiêm trọng, không những thiếu dầu, nước, đồ ăn, mà các thành viên đều cực kỳ mệt mỏi. Vào lúc nguy hiểm này, Viện trưởng Hoàng phát hiện gần chỗ họ dừng chân có hai con lạc đà hoang dã, một lớn một nhỏ.
Vì đảm bảo sự sống cho cả đoàn khảo sát, Viện trưởng Hoàng tự mình bắn chết con lạc đà nhỏ. Lạc đà mẹ mất con cũng không chịu đi, bám theo đoàn khảo sát về căn cứ, vừa đi vừa bồi hồi rên rỉ, cả đội nghe thấy mà sợ hãi.
Chuyện không may cũng xảy ra vào đêm hôm đó…
Một số thành viên trong đội vì tiếp xúc với mẫu vật mà bị cảm nhiễm virus, loại virus bọn họ nhiễm phải là loại đột biến từ chủng virus cũ, triệu chứng còn đáng sợ hơn....
Hai người bị lây nhiễm đều xuất hiện nốt ban đỏ trước, ngứa ngáy khó chịu, họ gãi không ngừng, chẳng bao lâu lớp da trở nên tơi tả, lở loét.
Vì để ngừa các đội viên khác bị lây nhiễm, Viện trưởng Hoàng quyết định cách ly hai người bị nhiễm, nhưng vì đội khảo sát không có thuốc kháng khuẩn đặc hiệu, nên đến nửa đêm cả hai đội viên kia đều chết.
Chuyện này khiến đoàn khảo sát phải chịu khủng hoảng, mỗi đội viên đều rất sợ mình sẽ bị lây nhiễm.
Thế nhưng nhờ hai đội viên hi sinh, Viện trưởng Hoàng mới tìm ra được thực vật mà virus đó ký sinh từ mẫu thực vật cuối cùng mà họ chạm vào.
Cũng vào lúc này, ông phát hiện trong đoàn có cả đặc vụ đi cùng, mặc dù phát hiện họ để lại dấu hiệu ven đường từ trước, nhưng ông chỉ nghĩ để phòng trường hợp bị lạc đường.
Nhưng sau khi hai đội viên chết do nhiễm virus, đồ đạc của ông thường bị lục lọi, đặc biệt là các ghi chép về virus ký sinh trên thực vật.
Các đội viên còn lại đều là bạn bè quen biết hoặc đồng nghiệp của ông, nhưng trong tình huống này, ngoài ông ra, không thể tin người nào hết. Viện trưởng Hoàng đã phát điện báo cầu cứu lên cấp trên, nhưng trước khi cứu viện tới, mẫu virus trong tay ông rất có thể sẽ bị đặc vụ ẩn trong đội cướp mất.
Thế nên, Viện trưởng Hoàng viện cớ đi tìm nước ở vùng phụ cận để tạm rời khỏi đội khảo sát. Khi ông đưa ra đề nghị này, gần như tất cả mọi người đều phản đối, bởi vì cấp trên đã gửi điện trả lời sẽ cho máy bay đưa nước đến trại.
Nhưng Viện trưởng Hoàng vì muốn bảo vệ mẫu thực vật, nên nhân lúc mọi người không để ý, ông lén mang một ít lương khô và nước uống rồi đi vào sa mạc… Lúc đó, ông vẫn tin rằng có thể sống sót trên sa mạc một ngày, hơn nữa ông cứ đi theo một đường thẳng chắc sẽ không bị lạc.
Lúc gần đi, ông còn cố tình để lại thông tin ngược với hướng của mình. Ông vốn định nghỉ ngơi một đêm trên sa mạc, đợi đến hôm sau, khi cứu viện tới thì ông sẽ quay lại ngay.
Nhưng Viện trưởng Hoàng đã sai lầm về khả năng định hướng của mình giữa sa mạc, ông đi được 5km thì bắt đầu bị lạc. Lương khô và nước uống đều đã hết, cộng thêm mấy ngày nay lượng công việc nhiều, nên ông chưa có thời gian nghỉ ngơi, thể lực không chống lại được việc thiếu nước nghiêm trọng, cuối cùng viện trưởng Hoàng bất tỉnh giữa sa mạc…
Đến khi tỉnh lại, sa mạc đã tối trời, bão cát nổi lên, ông biết nếu bây giờ không tìm được chỗ trú, e rằng sẽ bỏ mạng ở đây.
Đương lúc bị gió quật ngả nghiêng, đột nhiên một tòa thành cổ màu đen xuất hiện trước mặt, bản năng sinh tồn thúc đẩy ông mở cửa thành…
Viện trưởng Hoàng nói đến đây thì ngừng lại, đám người chúng tôi bị chuyện về Virus YN-12 dọa hoảng hồn. Nếu như Triệu Cường và Lưu Tử Bình thật sự bị nhiễm loại virus này, ở điều kiện hiện tại chỉ sợ sẽ không còn mạng để quay về!
Gió bên ngoài vẫn đang cuốn theo oán khí dày đặc mà gào thét. Diệp Tri Thu cũng là một bác sĩ tận tâm, dù Viện trưởng Hoàng đã nói có thể sẽ bị lây nhiễm, nhưng cô vẫn đeo găng tay và khẩu trang đến kiểm tra Triệu Cường và Lưu Tử Bình.
Nhìn sắc mặt khó coi của cô, tôi vội hỏi: “Hai người họ thế nào rồi?”
Diệp Tri Thu lắc đầu: “Những chỗ hoại tử đang lan rộng, nếu không nghĩ ra cách chỉ sợ không chịu được bao lâu…”
“Lần này đi cô không mang theo thuốc gì à?” Tôi nói.
Diệp Tri Thu mở ba lô ra tìm một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ nói với tôi: “Tôi mang theo một số loại kháng sinh, nhưng đều để trên xe hết rồi, bây giờ tôi chỉ có một ít thuốc cầm máu tạm thời, không có tác dụng gì nhiều.”
Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra, hầu như đồ dùng của chúng tôi đều để hết trên xe, nếu bây giờ có thể tìm lại xe, chắc sẽ cứu được họ…
Nghĩ vậy, tôi đi đến cổng miếu thần, nhìn ra ngoài xem bão cát khi nào sẽ ngừng lại qua khe cửa. Không ngờ tôi phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, dù gió rất lớn, nhưng mặt đất lại không hề có cát bụi gì cả. Chẳng lẽ gió chỉ thổi vào thành cổ kỳ lạ này, còn cát sẽ không rơi xuống đất?
Tôi nói chuyện này với chú Lê, chú cũng đến nhìn thử, sau đó bấm tay tính toán rồi nói: “Tòa thành cổ này kỳ quái như vậy, chắc là vì có liên quan tới cơn lốc đen này.”
Tôi quay lại nói với Đinh Nhất: “Đi với tôi ra cửa thành đi, có thể xe của chúng ta cũng bị thổi đến đây cùng với bão cát cũng nên?”
Đinh Nhất không nói gì, xách ba lô lên rời khỏi miếu cùng tôi.
Quả nhiên giống như tôi đã nghĩ, mặc dù bão cát mù trời nhưng không hề có một hạt cát nào rơi xuống đất, nó giống như nhân sâm trong Tây Du Ký, khi rơi xuống đất liền biến mất!
Tôi và Đinh Nhất chịu cuồng phong gào thét cố đi đến cửa thành. Vốn đã ăn không no, lại phải chịu sức gió không biết cấp bao nhiêu này, cả người tôi mệt như muốn sụp xuống. Vậy mà Đinh Nhất như không có gì xảy ra, cả đoạn đường đều nhờ anh ta lôi giúp, tôi mới đến được cửa thành.
Chúng tôi cùng cố mở cửa thành, rồi sợ ngây người khi thấy cảnh tượng trước mắt, tầm nhìn còn chưa tới 10m.
“Chúng ta nhất định phải ra ngoài kiểm tra!” Vì gió quá lớn, tôi chỉ có thể gào vào tai Đinh Nhất.
Đinh Nhất nghe xong gật đầu, cũng hét lên: “Khi ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để bị gió thổi bay!” Anh ta nói xong thì lấy khăn quàng cổ buộc tay hai chúng tôi lại với nhau.
Tôi thấy vậy thì buồn cười, hét lên với anh ta: “Đâu cần đến mức này chứ?”
Nhưng lần này anh ta không trả lời, chỉ kéo tôi đi ra ngoài thành.