Tất nhiên chút việc nhỏ này không làm khó được Trang H3à
Cậu ta vào cung rồi mê hoặc một vị sủng phi4 của vua Tần, để nàng nói dối là thân mình không khỏe5, rất dễ dàng lừa vua Tần quay về
Vương thượn1g đã đi thăm sủng phi, dĩ nhiên Bạch Khởi và Ngụy Thừ5a tướng cũng không tiện ở lại trong cung
Thật ra Bạch Khởi vừa bước qua cửa đã nhận ra sắc mặt của Thái Úc Lũy không tốt
Nếu không phải thái hậu bạn thưởng bọn họ làm nô tài cho ta..
họ đã bị sung quân từ lâu rồi
Không ngờ những người này không những không biết ơn, thế mà còn có thể làm ra việc như thế này! Nếu không trị nghiêm, khó bảo đảm còn có những người khác học theo.” Nói đến đây, Bạch Khởi ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt của Thái Úc Lũy, hắn cảm thấy hình như y ôn hòa hơn trước một ít, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục nói: “Không dối gạt Úc Lũy huynh, tòa phủ đệ này là do Mị Thái hậu mới ban thưởng cho ta
Trước đây ta vẫn quen
trong quân doanh, cho nên cũng không quan tâm lắm chuyện ở đây
Hắn hơi cân nhắc và hiểu ngay có lẽ vì chuyện mình xử tử người hầu hôm nay, cho nên bèn cười và nói: “Thành thật xin lỗi Úc Lũy huynh, đã nhiều ngày tiểu đệ bận rộn chính vụ quá, nếu bởi vậy mà bỏ bê huynh, huynh cũng đừng so đo với tiểu đệ nhé!” Thái Úc Lũy không muốn quanh co lòng vòng với hắn, bèn trầm giọng nói: “Vì sao phải giết đám Tiểu Nguyên Tử?” Bạch Khởi thấy quả nhiên là bởi vì việc này, vì vậy hắn ngồi xuống bên cạnh Thái Úc Lũy, cầm lấy ấm trà rót cho mỗi người một ly trà, kiên nhẫn nói: “Úc Lũy huynh không biết đấy
Mấy kẻ hầu kia thật sự đáng giận, dám thừa dịp ta không có nhà cố ý cắt xén ăn uống của huynh, bạc đãi huynh như thế, làm sao ta có thể nhẫn nhịn được?”
Thái Úc Lũy than thở: “Tội ấy cũng không đến mức phải chết mà? Đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ là được, tại sao cứ nhất quyết phải giết mấy người bọn họ chứ?!”
“Úc Lũy huynh, có một số việc huynh không hiểu
Những kẻ hầu đó đều là người nhà của tội thần, vốn dĩ đều mang tội trong người
Lần này thật sự do ta sợ suất..
Chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra trong quân doanh của ta
Có điều huynh yên tâm, ta có thể cam đoan với huynh, tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần thứ hai.”
Thái Úc Lũy nghe xong thở dài: “Bạch huynh, huynh có thể nghe tại hạ khuyên một câu không? Đừng gây ra giết chóc vô cớ nữa, chỉ sợ huynh sẽ không nhận nổi những nghiệp chướng đó!” Ai ngờ Bạch Khởi lại tỏ vẻ không sao cả: “Úc Lũy huynh lo nhiều quá rồi
Bạch Khởi ta luôn luôn không tin số phận, nếu không ta đã chết đói ở đầu đường từ lâu rồi! Mấy năm nay ta chinh chiến sa trường, tự hỏi kẻ mình giết đều là người nên giết
Nhất là hai nước giao chiến.. không phải người chết chính là ta sông, bởi vậy có chút tử thương không thể tránh khỏi.”
Thái Úc Lũy nghe xong lời Bạch Khởi nói thì im lặng một lát, y chợt đổi đề tài: “Bạch huynh, huynh không hỏi xem ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ huynh bao lâu hay sao?” Bạch Khởi cười sang sảng: “Điều này có gì đáng hỏi? Ta không coi Úc Lũy huynh là người ngoài, huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi
Đừng nói là hầu phủ nho nhỏ này, kể cả là quân doanh của tiểu đệ, Úc Lũy huynh cũng có thể tự do ra vào
Chỉ cần Úc Lũy huynh không khách sáo với ta là được.” “Giao tình giữa ta và huynh ta sao lại nói hai chữ khách sáo chứ? Chỉ có điều mấy năm nay huynh giết chóc nặng nề, có vài lời ta không biết có nên nói hay không...” Thái Úc Lũy muốn nói lại thôi
Đương nhiên Bạch Khởi biết y muốn nói điều gì
Thật ra cũng có lúc hắn nghĩ thầm muốn kể với Thái Úc Lũy, vì vậy hắn khẽ than thở: “Huynh cũng nói giữa ta và huynh không có hai chữ khách sáo, vậy thì có gì không thể nói chứ? Úc Lũy huynh cứ nói đừng ngại...” Thái Úc Lũy gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía Bạch Khởi, nói: “Ta biết xuất thân của huynh không tốt, có thể đi đến ngày hôm nay ở trong quân cũng không dễ dàng
Nhưng huynh phải biết đạo lý Thiên Đạo tuần hoàn, vật cực tất phản
Hiện giờ dù huynh công phạt thiên hạ cho vương thượng nước Tần, dựng công lập nghiệp, nhưng từ lâu trên người huynh đã khoác nghiệp chướng, hai tay nhuộm máu..
Ngày nào đó một khi huynh công cao lấn chủ, vương thượng nâng huynh lên vị trí cao kia sẽ coi huynh là đô vứt đi, diệt trừ cho sảng khoái!” “Sao ta lại không hiểu đạo lý này chứ, nhưng thật sự ở một số thời khắc dưới chân ta cũng chỉ có một con đường máu này, nếu ta không dấn bước một mạch đến cùng, có lẽ đã sớm trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của kẻ khác rồi.” Bạch Khởi cười khổ.
Nhưng Thái Úc Lũy lại không đồng ý với cách nói của hắn: “Sao cuộc đời lại chỉ có một con đường có thể đi chứ? Đi con đường nào, nên đi như thế nào? Điều đó đều phải do chính huynh lựa chọn
Nếu huynh chỉ một lòng đi theo ham muốn trong tim, vậy chỉ có thể đi một mạch tới cuối, ngược lại ắt là trời cao biển rộng mặc huynh bay nhảy.” “Giống như huynh..
tự do tự tại ư?” Bạch Khởi hỏi ngược lại Thái Úc Lũy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt một lát mới cười đáp: “Ta...? Ta đúng là một tán nhân tự do, có lẽ không nở mày nở mặt bằng Vũ An Hầu, nhưng lòng ta tự do, con người ta cũng tự do.”
Thật ra khi nói lời này, chính bản thân Thái Úc Lũy cũng cảm thấy hơi chột dạ, nếu y tự do đúng như mình nói, thì cần gì cứ phải tới trần gian này chứ? Sau khi nghe xong, Bạch Khởi đặt ly trà trong tay xuống và nói: “Thực tế làm sao ta lại không hâm mộ sự tự do tự tại của Úc Lũy huynh chứ? Ta đã thấy quá nhiều chuyện lục đục với nhau, tranh giành danh lợi trên thế gian này, ta cũng mệt mỏi rồi..
Ta cũng muốn cầm lên được thì bỏ xuống được
Nhưng có những thứ, một khi đã cầm trong tay, muốn buông ra thật sự rất khó
Khi còn nhỏ, cuộc sống của ta quá khổ sở, ta rất hâm mộ những quan lại có quyền thể đó
Ta tự nói với mình rằng sớm muộn gì sẽ có một ngày ta phải lớn mạnh hơn bọn họ! Hiện giờ ta đã làm được thật rồi, nhưng muốn rút chân ra cũng đã muộn” Đương nhiên Thái Úc Lũy biết hoàn cảnh hiện giờ của Bạch Khởi
Y cũng không trông cậy vào việc khiến Bạch Khởi vứt bỏ công danh trong người để sống lánh đời với mình
Y chỉ hy vọng Bạch Khởi có thể khống chế được ham muốn giết chóc của mình mà thôi
Nghĩ đến đây y bèn thở dài rồi nói: “Bạch huynh, giờ nào phút nào huynh cũng phải ghi nhớ đạo lý "giết người người ắt sẽ bị người giết chết
Hai tay huynh nhuộm màu và kế hoạch vĩ đại của người khác, nhưng huynh có nghĩ tới ngày nào đó gặp nhau dưới Âm Ti sẽ có nhân quả nghiệp chướng như thế nào chờ huynh không?”
Nghe vậy, Bạch Khởi do dự trong chốc lát mới nói một cách bất lực: “Úc Lũy huynh..
Ta..
ta cũng không biết nên nói với huynh như thế nào, có rất nhiều lúc ta thật sự không kiểm soát được ham muốn giết người trong lòng mình, cứ như là..
cứ như là luôn có một âm thanh liên tục nói trong lòng ta rằng, giết bọn họ! Giết bọn họ! Mau giết bọn họ!!Bạch Khởi nói tới đây lại ôm lấy đầu bằng hai tay, đau khổ nói: “Vũ An Hầu gì chứ? Không phải là “Sát nhân vương" ai ai cũng e sợ tránh né còn không kịp à!? Thật ra ta đã biết biệt hiệu này của mình từ lâu rồi
Nhưng có nhiều khi ta không kiểm soát được ham muốn giết người trong lòng.”
Sao Thái Úc Lũy lại không biết những điều Bạch Khởi nói chứ? Thậm chí còn biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy rõ ràng hơn Bạch Khởi..
Nhưng dù y là Minh Vương của Âm Ti cũng không thay đổi được gì
Điều duy nhất có thể làm là giữ Bạch Khởi ở bên cạnh, khi hắn có ý muốn giết người thì kịp thời ngăn cản hẳn.