Người Tìm Xác

Chương 1922: Ngoại truyện 4




Ai ngờ Thái Úc Lũy nghe được lại lắc đầu cười bảo: “Bạch huynh khôn3g biết đấy thôi, Tiểu Trang đâu phải tính tình ngay thẳng, hắn là 4rất ít tiếp xúc với người khác, cho nên không biết cách nói chuyện5, chờ ta dẫn hắn đi du lịch vài năm thì sẽ không còn tính cách đó 1nữa.” Bạch Khởi không hiểu lắm ý mà Thái Úc Lũy muốn nói, chỉ cho 5là y khách sáo với mình, hắn suy nghĩ rồi nói: “Thật ra tính cách này rất tốt, người có thể giữ vững tính cách này trong thời buổi loạn lạc cũng không nhiều...” Đêm hôm đó Thái Úc Lũy ngủ cùng quan trường với Bạch Khởi, lúc trước khi hai người trò chuyện vui vẻ thì Bạch Khởi chưa phát hiện điều gì bất thường, nhưng bây giờ khi đã vào đêm khuya, toàn bộ quân doanh trở nên yên tĩnh, Bạch Khởi lại không thể nào ngủ được

Bạch Khởi vốn là võ tướng nên rất mẫn cảm với hơi thở xung quanh, thậm chí có thể thông qua cách hít thở của đối phương để nhận ra người này có bình thường không

Thế nhưng bây giờ Bạch Khởi ngủ cùng một phòng với Thái Úc Lũy, mà hắn lại không thể cảm giác được bất kỳ tiếng hít thở nào của đối phương...

Lúc đầu Bạch Khởi còn nghĩ rằng Thái Úc Lũy không phải là người thường nên hơi thở của y sẽ ổn định hơn so với người khác, chỉ cần hắn cẩn thận lắng nghe là có thể nghe được

Nhưng không ngờ càng nghe càng lạ, nếu không phải Thái Úc Lũy phát ra tiếng động, chắc Bạch Khởi không hề biết ở đây có một người sống đang nằm! Nghĩ tới đây Bạch Khởi thấy lạnh cả người, mặc dù hắn liếc mắt là nhận ra Thái Úc Lũy không phải người thường nhưng lại chưa hề tưởng tượng đến việc y không phải là người! Vì để kiểm chứng sự nghi ngờ trong lòng, Bạch Khởi từ từ ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường của Thái Úc Lũy..

Với trình độ của Bạch Khởi, nếu như hắn không muốn để người khác phát hiện thì sẽ không hề phát ra chút tiếng động nào

Nhờ ánh đèn u ám trong trường, Bạch Khởi cẩn thận quan sát Thái Úc Lũy đang ngủ say trên giường, mặc dù tư thế ngủ của y không khác gì mọi người, nhưng lại không hề có hơi thở của người sống, trước ngực còn không hề thấy phập phồng, giống như là một bộ thi thể đang nằm yên

Sau khi cho ra kết luận này, Bạch Khởi âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ vị ân nhân cứu mạng hắn không phải là người? Trong lúc Bạch Khởi đang thầm kinh hãi, bỗng hắn cảm thấy phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn muốn xoay người theo bản năng thì lại nghe được một tiếng vũ khí xé gió hướng thẳng vào gáy của mình

Bạch Khởi không ngờ trong quân doanh lại có thể gặp thích khách? Hắn vội xoay người nẻ một đòn trí mạng của đối phương, sau đó lùi về phía giường của mình lấy thanh kiếm để đánh trả
Không ngờ người kia lại không ham chiến, khi thấy một đòn không trúng là lập tức xoay người trốn khỏi quân trường..

Thích khách này có tốc độ cực nhanh, Bạch Khởi trong lúc bối rối cũng không nhìn rõ được hình dáng của người này, hắn chỉ cảm giác được bóng lưng hơi quen nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở chỗ nào

Vì sợ đối phương là một thám của kẻ địch nên Bạch Khởi không hề suy nghĩ mà đuổi theo

Nhưng không ngờ lúc ra khỏi lều thì phát hiện đối phương đã biến mất không còn bóng dáng

Bạch Khởi lo lắng việc này có quan hệ với nước Hàn nên lập tức sai người tìm kiếm khắp nơi trong quân doanh, nhất định phải bắt được tên thích khách đó

Trong quân trường, sau khi Bạch Khởi đi ra ngoài, Thái Úc Lũy vừa rồi còn ngủ say lại lặng lẽ mở mắt, y lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo nhướng mày hỏi: “Không phải ta đã bảo người về nghỉ ngơi à? Vừa rồi hắn chỉ muốn đến xem một chút, cũng không hề có ý xấu.” Thái Úc Lũy vừa dứt lời, trong góc tối đã truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Lòng người khó dò, không thể biết được người đó có ý xấu hay không..
Quân thượng cùng đi với thần đến nhân gian, tất nhiên thần phải bảo vệ an toàn cho ngài.” Thái Úc Lũy nói với vẻ không vui: “Ngươi bảo vệ an toàn cho ta bằng cách như vừa nãy? Bây giờ thì tốt rồi, ta còn chẳng được ngủ ngon

Cũng là do ta sơ sót, vậy mà quên mất việc người sống khi đi ngủ phải thở.” Lúc này có một thiếu niên rất tuấn tú mặc một bộ áo trắng bước ra từ trong bóng tối, cậu ta nói với vẻ khinh thường: “Bạch Khởi là tai tinh chuyển thể, quân thượng tội gì phải dây dưa với hắn?” Thái Úc Lũy than nhẹ: “Bạch Khởi tuy là tai tinh chuyển thể, nhưng nhiều năm trước ta đã gặp hắn một lần, lúc đó động lòng trắc ẩn nên phong ấn mệnh cách tại tinh của hắn, hiện giờ Bạch Khởi chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Vị thiếu niên tuấn tú đó còn định nói thêm cái gì, bỗng nhiên phía ngoài trường có tiếng bước chân dồn dập vang lên, thế là cậu ta yên lặng biến mất trong bóng tối..

Thái Úc Lũy nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa và thấy Bạch Khởi đang sầm mặt đi tới: “Thật xin lỗi Úc Lũy huynh, vừa rồi trong quân doanh có mật thám tiến vào, đã quấy rầy giấc ngủ của huynh hả?” Thái Úc Lũy hơi kinh ngạc hỏi: “Mật thám? Ta thấy quân doanh của huynh được bố phòng rất nghiêm mật, có thể nói là nước chảy không lọt, mật thám quân địch sao có thể lọt vào được?” Bạch Khởi đi đến ngồi xuống trên giường Thái Úc Lũy, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói đầy ẩn ý: “Thái huynh không biết đấy thôi, hiện giờ chiến sự rất căng thẳng, thắng bại chỉ trong gang tấc, không thể lường trước được tướng lĩnh của nước Hàn sẽ làm ra những chuyện gì.” Thái Úc Lũy hơi không hiểu: “Bạch huynh, tại hạ có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo huynh, nhưng lại không biết có nên hỏi không?” Mặc dù Bạch Khởi nghi ngờ thân phận thật của Thái Úc Lũy, nhưng có một điều hắn chưa từng hoài nghi, đó là việc Thái Úc Lũy xuất hiện ở đây vào lúc này không hề liên quan đến cuộc chiến giữa hai nước, vì thế mà rất thoải mái đáp: “Thải huynh cứ hỏi, Bạch mô nhất định biết gì nói đấy!” Thái Úc Lũy nghe thấy Bạch Khởi nói như vậy thì trong lòng hơi rung động, mặc dù y đã cứu Bạch Khởi trong lúc nguy nan, nhưng dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết, mà Thái Úc Lũy lại không nói một lời nào về thân phận của mình, nếu như không phải là người có lòng dạ rộng rãi, tuyệt đối không thể đối xử chân thành được như Bạch Khởi

Thái Úc Lũy sắp xếp ngôn từ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vương thượng của quý quốc có thù oán gì với nước Hàn không? Vì sao lại làm to chuyện rồi kéo quân đến vây thành vậy?” Thật ra đối với Bạch Khởi mà nói, Thái Úc Lũy hỏi vấn đề này thật sự hơi đường đột, vì hiện giờ hai nước đang giao chiến, thân phận của Thái Úc Lũy lại bí ẩn, hễ là người khôn ngoan chắc chắn sẽ nghi ngờ Thái Úc Lũy có thể là gian tế do nước địch phái tới.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng Bạch Khởi rồi lập tức bị hắn gạt đi, tuy rằng hiện giờ không có chứng cứ nào rõ ràng để chứng minh thân phận của Thái Úc Lũy, nhưng Bạch Khởi cảm giác người này không hề đơn giản, tuyệt đối không hề liên quan gì đến sự tranh đấu giữa các quốc gia.

Nghĩ tới đây Bạch Khởi than nhẹ rồi nói: “Thái huynh, chuyện này không thể chỉ bằng một hoặc hai câu là có thể nói rõ, tóm lại giữa các nước luôn có sự tranh đấu không ngừng, hôm nay có thể là thông gia và bạn tốt, ngày mai lại biến thành đối thủ một mất một còn

Đây là thói đời mạnh được yếu thua, người dân bình thường nếu muốn sống một cuộc sống thái bình, vậy cũng chỉ có thể đợi một vị vua tài giỏi thống nhất thiên hạ, có như vậy mới lắng lại cục diện mấy chục năm chinh chiến.”