Người Tìm Xác

Chương 1917: Không kịp nói lời tạm biệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Mấy chục cây số xung quanh ngôi mộ này đều không có người ở, cho nên muốn nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện gần nhất thì nhất định phải quay lại nơi chúng tôi dừng xe lúc trước mới được.

Nhìn sắc trời lúc này đen như mực, có lẽ chúng tôi đã bị nhốt trong mộ cổ suốt một ngày một đêm rồi, bây giờ xuống núi chính là thời gian tốt nhất, không đánh động đến những người canh rừng trong trạm gác, như thế cũng bớt đi những phiền toái không cần thiết.

Tôi đi theo sau bọn họ, cũng không biết có phải do họ quá lo lắng cho tôi hay không, mà đến cả chú Lê và chú họ đều không phát hiện ra một du hồn như tôi đang đi theo họ..

Tôi bồng bềnh ung dung3đi theo bọn họ đến tận trạm gác ở chân núi, thấy con chó hôm qua vẫn còn buộc ở vị trí cũ

Nhưng không biết tại sao, hôm nay con chó này không hùng hổ như hôm qua, mà giống như bị thứ gì đó làm cho khiếp sợ, đuôi cụp lại run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi nằm trên đất..

Chờ đến khi tới gần tôi mới phát hiện, hóa ra trên cây đại thụ mà con chó bị buộc vào có một con bạch xà to cỡ thùng nước đang quấn bên trên! Tôi lập tức thấy buồn cười, thầm nghĩ một yêu quái cao cấp như Bạch Linh Nhi sao lại đi tức giận với một con chó nhỏ chứ?

Có điều tôi hiểu ra ngay sau đó, bởi vì dưới cái nhìn của cô ấy, con chó này1chính là trở ngại duy nhất ngăn chúng tôi xuống núi, chỉ cần xử lý được nó..

chúng tôi mới có thể nhanh chóng quay lại xe, rời khỏi chỗ này

Chỉ đáng thương cho con chó kia, có lẽ sau chuyện này nó sẽ không còn oai phong như ngày xưa nữa! Vì đừng nói là con chó, đến ngay cả một con người nhìn thấy con rắn lớn như thế, có lẽ cũng sẽ trở thành ác mộng cả đời của hắn! Sau khi quay lại xe, Đinh Nhất đặt tôi vào ghế sau, sau đó anh ta dặn dò Đàm Lỗi, nhất định phải cẩn thận vết thương trên tay tôi, nếu còn bị chảy máu thì phải nắm chặt bên trên cánh tay để ngăn máu lại

Nhưng tôi thấy sắc mặt tôi lúc này đã trắng bệch, không còn9chút huyết sắc nào, có lẽ đợi đến khi bọn họ đưa tôi đến được bệnh viện gần nhất thì đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa

Tôi rất muốn nói với bọn họ: “Bây giờ tôi đang ở bên cạnh mọi người!” Nhưng không biết tại sao, cho dù là chú họ, chú Lê hay Đàm Lỗi, những người bình thường đều rất mẫn cảm với âm hồn, lúc này đều không phát hiện ra sự tồn tại của tôi.

Xem ra, quả nhiên tôi rất đặc biệt, ngay cả làm ma cũng không giống bình thường! Hay là nên nói bây giờ tôi vẫn chưa được coi là ma? Dù sao tốt xấu gì tôi vẫn còn chút hơi tàn! Thật ra khi ở trên xe, tôi từng năm lần bảy lượt muốn quay lại cơ thể mình, nhưng3dù thế nào cuối cùng đều bị bắn ra ngoài, giống như trong thân thể đã từng thuộc về tôi có một sức mạnh nào đó, khiến nó cảm thấy linh hồn của tôi không còn phù hợp với nó nữa.

Trên đường đi, chú họ đã mấy lần kiểm tra mạch đập ở cổ tay tôi, nhưng sau mỗi lần kiểm tra sắc mặt chú ấy càng tái nhợt hơn lần trước, tôi lập tức hiểu ra, mạch của tôi đã đập rất yếu rồi..

Thật ra, bây giờ mấy người bọn họ chỉ là không muốn đối mặt với hiện thực mà thôi, nếu như đối lại là người khác thì đã từ bỏ từ lâu rồi.

Bởi vì không thể quay lại cơ thể mình, mà không gian trong xe lại quá mức chật chội, không có chỗ cho tôi, nên3không còn cách nào, tôi đành ngồi xổm ở cốp sau, trở thành một con ma mới khổ nhất từ trước đến giờ

Trong phòng cấp cứu, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn bác sĩ giật lên giật xuống cơ thể mình, đến tận khi những đường nhấp nhô trên màn hình chuyển thành thẳng tắp..

Giờ phút này, lão Bạch và lão Hắc đang yên lặng đứng sau lưng tôi, không nói một lời

Sau một hồi lâu, tôi chậm rãi quay đầu lại, cười khổ nhìn bọn họ: “Có phải tôi đã chết rồi không?” Lão Bạch nghiêm mặt nói với tôi: “Con người ai cũng phải chết một lần...” Bên ngoài phòng cấp cứu, Đinh Nhất thẫn thờ đứng dựa vào tường, sắc mặt chú họ và chú Lễ khó coi đến mức đáng sợ, Đàm Lỗi thì ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, thần sắc mờ mịt

Lúc này vị bác sĩ kia đẩy cánh cửa phòng cấp cứu đi ra, trong nháy mắt mấy người bọn họ lập tức vây lại, trong mắt đầy hy vọng

Không ngờ, sau khi bác sĩ tháo khẩu trang xuống thì dùng vẻ mặt tiếc nuối nói với bọn họ: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Vẫn là một câu nói cũ rích, nhưng trong nháy mắt đã đánh tan hy vọng của tất cả mọi người

Lúc này thân thể Đinh Nhật khẽ giật, phẫn nộ hét lên: “Không thể nào!” Anh ta kéo vị bác sĩ kia lại, mặt tái xanh, hỏi: “Ông chắc chắn chứ?” Mặc dù vị bác sĩ kia không ngừng giải thích rằng bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, thế nhưng hiển nhiên là đám Đinh Nhất không nghe được chữ nào vào tai

Tối yên lặng nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lại bất lực không thể làm được gì..

Thậm chí lời cuối cùng cũng không nói được với bọn họ

Lúc này tôi nghe thấy lão Bạch nói với tôi: “Đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi...” Tôi gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi có cần đeo kích tỏa hồn không?” Lão Bạch lắc đầu nói: “Không cần, cậu đi theo sát chúng tôi là được.” Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn mấy người bọn họ một lần cuối, mặc dù trong lòng còn vô vàn điều không thể buông bỏ, thế nhưng tôi biết mình nhất định phải đi

Tôi đã từng gặp âm sai câu hồn vô số lần, nhưng chưa từng nghĩ đến một ngày mình cũng như vậy

Tôi đi theo lão Hắc và lão Bạch, rất nhanh đã đến trạm Hoàng Tuyền, là ranh giới của âm dương, nơi đó vẫn náo nhiệt như trước đây..

Có lẽ vì lão Hắc và lão Bạch tự mình đi câu hồn, cho nên tất cả những âm sai mang theo âm hồn trong tay mình đều im lặng nhường ra một con đường, cung kính nhìn chúng tôi đi qua

Mới đầu tôi còn tưởng sự cung kính này là dành cho cấp bậc của lão Hắc và lão Bạch, nhưng sau khi tôi đi qua ranh giới âm dương, bước chân lên đường Hoàng Tuyền, thì một chút ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ từ từ xuất hiện trong đầu tôi...

Kiếp trước của tôi là hòa thượng Tuệ Không, mà không chỉ có ông ấy, còn có rất nhiều những kiếp trước mà tôi đã từng là

Nhưng không cần biết tôi là ai, trải qua cuộc sống phù hoa thể nào, kết cục sau cùng vẫn là chết không được tử tế.

Mỗi bước chân trên đường Hoàng Tuyền, cứ nhiều thêm một bước thì những ký ức trong đầu tôi lại nhiều thêm một phần, rốt cuộc tôi cũng biết mình là ai...