*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu bị bệnh à? Ở nơi như thế này người ta tránh bị thương còn không kịp, cậu lại còn tự nắm tay thành thế này?” Đinh Nhất tức giận
Chú họ nghe thấy thể vội vàng đến xem vết thương trên tay tôi, chú ấy nhìn qua rồi nặng nề nói: “Cháu..
cháu có ngốc không hả? Tại sao lại khắc lên tay? Cháu đừng nói với chủ vì cháu sợ mình quên mất phù chú kia, cho nên đã dùng dao khắc lên lòng bàn tay nhé?”
Tôi thành thật: “Lúc đó cháu thực sự không còn đủ sức để vẽ từng cái từng cái một, đành nghĩ ra một cách, chính là khắc lên bàn tay mình, sau đó đóng dấu từng cái một...”
Chú họ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng chỉ có cháu mới nghĩ3ra được cái cách này!”
Tôi thầm cười khổ trong lòng, không thể thì có thể làm thế nào? Trong tình huống lúc đó làm như vậy vừa đỡ tốn thời gian lại tiết kiệm sức lực
Đinh Nhất lấy ít nước uống vốn đã chẳng còn bao nhiêu ra rửa vết thương cho tôi, tôi ngăn anh ta lại: “Đừng rửa, vết thương của tôi nhỏ hơn nhiều so với mọi người, nước không còn nhiều, để dành lại uống đi!”
“Cậu im mồm!” Đinh Nhất tức giận quát tôi một câu.
Tôi thấy anh ta thực sự tức giận, đành im lặng không nói gì nữa, để mặc anh ta thô bạo băng bó lại vết thương trên tay trái tôi
Một lúc sau, tôi muốn nhanh chóng chuyển hướng đề tài này nên chỉ vào ma nữ áo1trắng vẫn đứng cạnh chú họ và nói: “Đúng rồi, lúc trước không phải chú nói là biết hài cốt của cô ta ở đâu sao? Hay là chúng ta tìm hài cốt của cô ta trước đi, biết đâu từ đó cháu có thể tìm được cách phá giải đài Tịnh Hồn kia, nói không chừng trong lúc luống cuống rời đi lại quên mất cô ta.” Chú họ ngẫm nghĩ rồi nói với tôi: “Lúc chú vừa xuống đây đã phát hiện xương cốt của cô ta, nó ở chỗ lần đầu tiên cháu gặp đám binh lính xương khô trong thông đạo ấy...”
Tôi không hiểu quay sang nói với Đinh Nhất: “Không thể nào! Lúc cháu và Đinh Nhất đến rất sạch sẽ, ngoài mười chín binh lính bằng xương ra thì không9còn gì nữa?” Lúc này Đinh Nhất vẫn còn hơi giận, nghe tôi nói vậy cũng chỉ hừ một tiếng bằng giọng mũi, xem như đồng ý với câu nói đó của tôi
Chú họ lắc đầu: “Đó là vì các cháu nhìn không đúng vị trí, hài cốt của cô gái này không ở dưới đất...” Tôi giật mình nói: “Không ở dưới đất thì có thể ở đâu? Chẳng lẽ ở trên không sao?”
Không ngờ chú họ lại gật đầu: “Ừm, chính là ở phía trên..
Lúc đó khi các cháu đi qua thông đạo còn mải lo trước lo sau, chứ không ngẩng đầu nhìn lên trên trần, nếu không chắc hẳn đã nhìn thấy bộ xương của cô ta treo ở đó.”
“Treo bên trên? Tại sao lại treo bên trên ạ?” Tôi lấy làm3khó hiểu
Chú họ nghe xong thì nhún vai và nói: “Chuyện này thì ai mà biết được? Trừ phi hỏi được chủ nhân của ngôi mộ này, nếu không ai biết được mục đích hai nghìn năm trước của hắn là gì?” Tôi cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, nên nói với chú họ: “Nếu như bộ xương của cô ta được treo ngay trên đỉnh đầu khi bạn cháu đi qua, tại sao cháu lại không cảm nhận được gì?” Chú họ giải thích: “Đó là bởi vì xương cốt của cô ta có điểm đặc biệt, không giống như thi thể được chôn cất bình thường...” “Không giống? Không giống chỗ nào ạ?” Tôi tiếp tục hỏi
Chú họ nói cho tôi biết: “Mặc dù khi đó chú cũng vội nên chỉ nhìn3thoáng qua, nhưng theo suy đoán của chú thì ở đó chỉ còn một tấm da người mà thôi.” “Cái gì?” Trong lòng tôi lập tức cảm thấy sợ hãi, từ trước tôi đã nghe nói người xưa đối xử với những nô lệ chôn theo vô cùng tàn nhẫn, nhưng đến khi thực sự gặp phải, trong lòng tôi vẫn không khỏi cảm thấy buốt lạnh
Sau đó chú họ nói cho tôi biết, cá nhân chú ấy cảm thấy sở dĩ chủ nhân ngôi mộ này đặt bộ da của ma nữ áo trắng ở đường dẫn vào mộ, mục đích chính là để dọa người khác mà thôi..
nói thẳng ra cô ta chỉ đơn giản là một thứ trang trí trong ngôi mộ cổ này
Tôi không khỏi cảm thương cho ma nữ áo trắng, bị chôn theo người khác đã đủ khổ rồi, lại còn bị người ta lột da dán ở trên đường vào mộ nữa..
Nghĩ đến đây máu nóng trong người tôi không khỏi cuộn trào, thế là tôi lấy một cái giáo trong tay một tên lính xương khô rồi nói với ma nữ áo trắng: “Đi, đưa tôi đi tìm xương cốt của cô...” Ma nữ áo trắng rụt rè gật đầu, sau đó lơ lửng bay phía trước dẫn đường cho tôi
Đinh Nhất kéo tôi lại nói: “Cậu điên rồi à, với thể lực của cậu bây giờ có thể một mình đi đến đầu kia của thông đạo à?” Tổi nhếch miệng cười: “Yên tâm, chưa đưa được hai người ra khỏi đây tôi không chết được đâu...”
Đinh Nhất còn định nói gì đó thì bị chú họ tối ngăn lại: “Được rồi, cứ để nó đi đi!”
Tôi ra vẻ ung dung nói với họ: “Chủ ngoan ngoãn ở đây chờ cháu quay lại nhé!”
Thật ra, sở dĩ tôi nhất định muốn tìm được tẩm da của ma nữ áo trắng không phải vì muốn tỏ ra anh hùng, mà là muốn thông qua bộ da kia cảm nhận được ký ức tàn hồn của ma nữ áo trắng.
Bởi vì tôi vẫn cảm thấy dài Tịnh Hồn này không phải không thể phá nổi, nhất định có cách để tối dưa chú họ và Đinh Nhất ra ngoài...
Đi qua đài Tịnh Hồn lần nữa, những mẩu vụn ký ức trong nháy mắt ùa vào đầu tôi, tôi biết lúc này mình không có cách nào để chống lại, cũng không muốn lãng phí công sức suy nghĩ chuyện này
Thế nên tôi cứ để những ký ức đó chảy vào đầu óc mình, chỉ mong dung lượng của não tối đủ lớn, nếu không cứ đi qua đi lại như thế này, chỉ sợ đầu tôi sẽ nổ tung mất.