Người Tìm Xác

Chương 1852: Hôn mê bất tỉnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Cho nên theo phân tích của tôi, đây chỉ là một trận pháp dùng xương khô, lực công kích không lớn. Đương nhiên, đây là đang nói trong tình huống một đối một, kể cả là hảo hán cũng không chịu nổi một đàn sói. Nếu phải đấu mới một rừng xương khô như này đừng nói là tối, ngay cả Đinh Nhất cũng không đấu nổi... Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh của tôi túa ra, chỉ sợ sau khi nhặt được Kim Cương xử của tôi, anh ta cũng gặp phải trận thấy khô này. Mong là anh ta cũng giống như chúng tôi, trèo lên cây chờ trời sáng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến tận khi trời phía Đông bắt đầu sáng dần lên, đám thấy khô vật vờ không mục đích lên dưới như cảm nhận3được điều gì đó, tất cả đều điên cuồng chui về cái hố chôn chúng trước đó....

Khi mặt trời chính thức dâng lên, tất cả đám xương khô đều im không động đậy, cứ như chúng chưa từng chui ra khỏi lòng đất vậy. Tối quan sát trong chốc lát, sau khi xác định đã an toàn mới tháo dây lưng ra rồi chậm rãi tụt xuống khỏi cây. Mà lúc này Lý Bác Nhân đã ngủ say không có động tĩnh gì, thế là tôi yên lặng đi qua bên dưới gốc cây anh ta ngủ, bỏ anh ta lại hành động một mình

Lãng phí mất một đêm, không biết phía chú Lê thể nào rồi? Tôi đoán bọn họ lúc này đang đi tìm tòi và Đinh Nhất khắp núi này.

Mặt trời lên, mọi thứ trong rừng đều nhìn thấy rõ ràng1hơn, những bộ xương khô đã khôi phục lại dáng vẻ như lần đầu tôi nhìn thấy... Chỉ là so với bộ dạng đêm hôm qua, dáng vẻ hiện giờ của chúng đáng yêu hơn nhiều.

Trước đó nhìn từ trên xuống không phát hiện ra trong rừng cây này có điểm gì dị thường, nhưng bây giờ xuống đất nhìn kĩ mới thấy trên mặt đất không hề có một ngọn cỏ nào.

Dường như tất cả dinh dưỡng trong đất đều bị những cây đại thụ ở đây hấp thu sạch sẽ, không còn chút nào cho những loại hoa cỏ dưới đất. Hoặc là do những bộ xương khô kia? Tóm lại nơi này tạo một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Vì lo lắng cho Đinh Nhất, cho nên tôi cũng đi nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi hết mảng rừng này, nếu8như đến cuối cùng vẫn không tìm thấy anh ta thì chứng tỏ đêm hôm qua anh ta đã ra khỏi rừng rồi. Có điều với tính cách của Đinh Nhất, nếu như anh ta quay lại không tìm được tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi xuống đây tìm anh ta, cứ như vậy không khéo anh ta lại quay lại đây tìm tôi... Nhưng không ngờ đi thêm một đoạn nữa, tôi thấy đám thấy khô ở chỗ này khác hẳn, có bộ thì mất đầu, bộ thì mất cánh tay, tóm lại là bị chia năm xẻ bảy, không quay về cái hố chôn ban đầu như những bộ xương kia. Chẳng lẽ bọn chúng gặp Đinh Nhất ở đây? Tôi lập tức đi theo hướng những mẩu xương này tìm kiếm về phía trước, quả nhiên càng đi càng thấy nhiều9bộ xương vỡ ngã trên mặt đất.

Nhìn những phần xương không lành lặn này không khó để đoán ra chuyện xảy ra đêm hôm qua đáng sợ đến thế nào, chắc chắn là đám xương khô này đã tập kích một người có bản lĩnh vô cùng lợi hại... Mặc dù tình trạng của đám xương khô rất thảm hại, nhưng như tôi đã nói, hảo hán không chịu nổi đàn sói, cho dù người kia có lợi hại đến thế nào cũng không chiếm được ưu thế. Giờ khắc này tôi chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng “Độc hành hiệp” này không phải là Đinh Nhất.

Nhưng càng đi về phía trước lòng tôi càng lạnh xuống, vì tôi nhìn thấy vết máu chưa khô trên mặt đất, đây đương nhiên không phải của đám xương khô kia! Thế là tôi lần7theo vết máu, đi mãi đến khi nhìn thấy một bóng người đang ngồi dựa vào gốc cây đại thụ trước mặt. Tôi đi đến gần, Đinh Nhất đang cúi đầu, không nhúc nhích ngồi dựa vào gốc đại thụ, tay trái anh ta vẫn đang nắm chặt Kim Cương Xử, chỉ là trên chiếc chùy đã đầy vết máu. Lúc đi Đinh Nhất mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, cho nên bây giờ tôi không nhìn ra anh ta bị thương ở đâu. “Đinh Nhất?” Tôi gọi nhẹ một tiếng, nhưng anh ta không hề phản ứng. Tôi lập tức ngồi xụp xuống kiểm tra thương thể của anh ta, chạm vào người mới phát hiện, cả người anh ta đều dính máu... Tôi cuống cuồng vội vàng cởi quần áo anh ta ra, xem có bị thương ở vị trí quan trọng nào không.

Sau khi tôi cởi áo Đinh Nhất, trong lòng thẩm thở phào một hơi, vì mặc dù cả người Đinh Nhất đều có máu, nhưng cũng chỉ là những vết thương ngoài da, có lẽ anh ta bị đám xương khô kia cào rách da. Chỉ là không biết đám xương khô này có phải là thi độc hay không, nếu không với nhiều vết thương hở như vậy chỉ sợ bị lây nhiễm sẽ vô cùng phiền phức.

Chắc hẳn đêm hôm qua Đinh Nhất đã có một trận chiến vô cùng ác liệt, hiện giờ anh ta hôn mê như thế này ngoài vì mất máu, có thể còn vì quá mệt mỏi nữa.