Người Tìm Xác

Chương 1842: Lựa chọn khó cả đôi đường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Hoàng Cẩn Thần nghe xong thì cười lạnh: “Xem ra trừ Ngô Thiếu Phụ, quả nhiên nhà họ Ngô các người chẳng còn ai có tâm huyết nữa!”

Ngô Triệu Hải nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới nói với vẻ sâu xa: “Hoàng đại sư, tôi cũng biết đám con cháu của nhà họ Ngô chúng tôi làm mất mặt tổ tiên, nhưng tôi còn có cách nào đâu? Năm đó tộc trưởng thứ 27 đã từng để lại di ngôn, vị trí tộc trưởng chỉ truyền nam không truyền nữ, truyền con trưởng không truyền con thứ... Mà dòng chính nhà họ Ngô đến thế hệ chúng tôi cũng chỉ có một bé trai là Ngô Vũ.3Nhưng năm nay Ngô Vũ mới chỉ có mười tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu gì cả, đừng nói là truyền lại thuật số huyền học của tổ tiên cho nó, cho dù là kể lại chuyện năm đó cho nó thì cũng không chắc nó có thể hiểu. Mặc dù anh cả và em trai tôi cũng biết chuyện này, nhưng vì mệnh cách nên từ nhỏ bọn họ đã bị cha cẩm học tập thuật số huyền học, cho nên nếu tự tôi lấp mắt trận, như vậy tộc trưởng đời kế tiếp của nhà họ Ngô chính là thằng ngốc chẳng biết cái gì cả! Như vậy người nhà họ Ngô chúng tôi, bao gồm toàn bộ thôn Nhạn1Lai cũng chỉ có một kết cục, là cả thôn sẽ chết hết! Hoàng đại sự, cầu xin ngài giúp tôi... Được không?”

Lúc ấy Hoàng Cần Thần cũng không đồng ý với ông ta, mà là xoay người đi thẳng. Sáng sớm hôm sau Hoàng Cần Thần đi vài vòng trong thôn, nhìn thấy người trong thôn dậy sớm đi làm việc nhà nông, trẻ con tắm gội dưới ánh nắng sớm, vui cười đùa giỡn, mọi thứ trong thôn thoạt trông đều tốt đẹp và yên ổn...

Sau khi thấy cảnh như vậy, Hoàng Cần Thần đưa ra một quyết định, đó chính là dù như thế nào cũng phải giúp thôn Nhạn Lai này, bất kể thành công hay không.

Sau đó Hoàng Cần8Thần đi thăm Ngô Duệ còn đang bị sốt. Ông ta nhìn quầng thâm đen dưới bọng mắt của đứa trẻ này, rõ ràng là bị tà ma trên núi lựa chọn, nếu trước hừng đông ngày mai mà không giải quyết xong hết thảy thì đứa trẻ này ắt sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Đương nhiên, nếu bây giờ cho đứa trẻ này rời khỏi thôn Nhạn Lai cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng, nhưng tiền để là nó mãi mãi không được trở về, hơn nữa ngày sau thôn Nhạn Lai vẫn có thể bình yên không có việc gì. Nếu tất cả đều phát triển theo chiều hướng xấu nhất, mặc dù đứa trẻ này không trở9về, nhưng nền móng và số phận của nó lại không thay đổi được, cuối cùng chỉ có thể cùng bị huỷ diệt với thôn Nhạn Lai.

Hoàng Cẩn Thần nhận ra cha của Ngô Duệ cũng không tin tưởng Ngô Triệu Hải, có lẽ đây là một trong số ít những người đầu óc tỉnh táo trong thôn, nhưng trừ đầu óc tỉnh táo ra, ông ta cũng không có sức lực thay đổi điều gì. Vì thế Hoàng Cẩn Thần lén nhét cho ông ta một mảnh giấy ghi chú, nói với ông ta rằng nếu mình không quay lại thôn Nhạn Lai thì ông ta hãy đưa con đi khỏi đây, mãi mãi đừng trở về nữa.

Thật ra ngay lúc đó Hoàng7Cẩn Thần vốn nghĩ rằng, nếu sau khi mình lên núi phát hiện ra không có cách gì để giải quyết, chắc chắn Hoàng Cẩn Thần sẽ bỏ cuộc và rời đi, tất nhiên là sẽ không bao giờ quay trở lại thôn Nhạn Lai nữa. Về phần sau đó Ngô Triệu Hải lại tìm ai để lấp mặt trận là chuyện của bọn họ. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng Cẩn Thần không ngờ là cuối cùng chính ông ta lại là người lấp mắt trận. Trong mắt Hoàng Cẩn Thần, trước khi ông ta lên núi vẫn chưa có suy nghĩ muốn tự mình hy sinh cứu rỗi toàn thể người dân thôn Nhạn Lai. Ông ta chỉ ôm tâm lý thử một lần xem sao... Kết quả đêm đó sau khi lên núi, ông ta lại phát hiện vốn chẳng có cách gì vẹn cả đôi đường.

Đầu tiên là ông ta vốn không thể bắt tà ma trong mắt trận, cũng chính là những linh hồn trẻ con đó, bởi vì như vậy địa mạch này sẽ không có đuôi rồng. Đến lúc đó tất nhiên địa mạch sẽ không thể nối liền thành một đường, cũng không hình thành được thế đất nghịch thiên sửa mệnh lúc trước.

Không thể bắt cũng chỉ có thể xoa dịu, nhưng mà cách duy nhất có thể xoa dịu những linh hồn trẻ con đó chỉ có lấy mạng người lấp vào mắt trận. Như vậy vòng tới vòng lui cuối cùng lại quay về vấn đề cũ, là vẫn phải hy sinh tính mạng người vô tội.

Nhưng khi Hoàng Cần Thần đứng ở dưới tảng đá, tay vịn cây thông già trăm năm kia, ông ta đột nhiên nghĩ tới kiếp số trong số mạng của mình, có lẽ là ông trời cho ông ta có thể phát huy một chút sức lực còn lại trước khi chết chăng? Nếu cái chết của mình có thể tạm thời giải cứu mấy trăm tính mạng trong thôn dưới chân núi, như vậy có phải cái chết của mình cũng coi như có chút giá trị hay không?

Trong mắt Hoàng Cần Thần, ông ta cũng không rõ lắm lúc ấy mình nghĩ như vậy là bị tà ma trong trận phong thuỷ mê hoặc, hay là chính mình thật sự đạt được giác ngộ tối cao? Nhưng khi ông ta chuẩn bị suy xét nên bổ khuyết mặt trận như thế nào thì chợt cảm thấy gáy nhói đau, sau đó nháy mắt mất đi tri giác.

Chờ đến khi ông ta tỉnh lại thì nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở trước mặt mình, một người trong đó không cần phải nói, chắc chắn là tộc trưởng Ngô Triệu Hải của thôn Nhạn Lai, mà một người khác có vài phần tương tự với Ngô Triệu Hải... chắc không phải anh trai thì cũng là em trai của Ngô Triệu Hải.

Lúc này hai người đều nhìn Hoàng Cần Thần bằng sắc mặt âm u nặng nề, trong mắt lóe ánh sáng lạnh thấu xương. Hoàng Cần Thần lập tức hiểu hai anh em này muốn làm gì, nhưng bất đắc dĩ là người ông ta không thể cử động được.

Lúc này Hoàng Cần Thần cúi đầu và phát hiện mình đang bị trói chặt lên thân cây thông già trăm năm kia, chỗ cổ tay và mắt cá chân đều đang không ngừng chảy máu...