Người Tìm Xác

Chương 1839: Chịu chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Theo chuông đồng trong tay chú Lê đong đưa, bóng người trước đống đá khổng lồ bắt đầu dần dần tăng nhiều thêm, từ mấy cái lúc trước biến thành mười mấy..

Theo bóng người tăng lên, không biết từ bao giờ gần đống đá bắt đầu xuất hiện sương mù mù mịt, tầm nhìn trở nên rất ngắn.

Lúc này chuyện gì cũng có thể xảy ra, bởi vậy chúng tôi không thể cách chú Lê quá xa, vài người chúng tôi nhanh chóng đi theo

Những Ngô Vũ đã bị dọa choáng váng từ lâu lại không theo kịp, anh ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Tôi vội quay trở lại đây anh ta và nói: “Đừng ngây ra nữa, nhanh đuổi kịp chúng tôi...” Lúc này Ngô Vũ mới tỉnh hồn, sau đó vội vã đi theo phía sau tôi

Chờ đến khi tôi dẫn3Ngô Vũ chui vào trong sương mù dày đặc lần nữa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mấy người chú họ, vì thế tôi vội bước nhanh hơn để đuổi theo.

Nhưng đuổi theo mãi, tôi lại cảm thấy chuyện này không được bình thường..

Tuy bóng người phía trước đúng là rất giống chú họ, nhưng mà giữa tôi và chú ấy hình như mãi mãi giữ một khoảng cách không thể vượt qua, mặc kệ tôi đi nhanh hay đi chậm, giữa chúng tôi vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần” như hiện giờ.

Sau khi nhận ra có vấn đề, tôi bèn bước chậm lại, Ngô Vũ ở phía sau không ngờ tôi sẽ đột ngột dừng lại nên đâm đầu vào người tôi, may mà thân dưới của tôi đứng khá vững, mới không bị anh ta đâm cho té1bổ nhào.

Ngô Vũ hơi nghi ngờ nói: “Sao lại..

dừng thế?” “Suyt!” Tôi nhanh chóng bịt kín miệng anh ta lại, sau đó xoay người rút Kim Cương Xử ra và cảnh giác nhìn xung quanh.

Cho dù Ngô Vũ có ngốc cũng biết chuyện không ổn, sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch..

Lúc này tôi cũng không có thời gian xoa dịu anh ta, chỉ có thể nói khẽ: “Một lát nữa anh theo sát tôi, tuyệt đối đừng rớt lại một mình đó...”

Mặt Ngô Vũ cắt không còn giọt máu, anh ta gật đầu với tôi xem như trả lời

Lúc này tôi lại nhìn về phía chú họ ở đằng trước lần nữa, phát hiện chú ấy lại không hề có ý chuyển động, rõ ràng là đứng ở đó chờ tối.

Tôi nhìn cái bóng kia, do dự gọi: “Chú họ?”

Khoảng cách giữa chúng8tôi nhiều nhất cũng chỉ năm mét, hơn nữa xung quanh còn vô cùng yên tĩnh, chú họ không thể nào không nghe thấy tôi gọi chú ấy, nhưng chú vẫn không nhúc nhích và đứng ở đó đưa lưng về phía tôi...

Sau đó tôi thử đi lên trước vài bước, quả nhiên “chú họ” phía trước cũng cử động rất nhanh, dường như muốn dẫn tôi đi về hướng nào đó

Giờ phút này tôi đã chắc chắn trăm phần trăm, bóng người phía trước không phải chú họ của tôi.

Có điều thế thì sao? Chẳng lẽ tôi còn sợ hắn à? Nghĩ đến đây tôi bèn tiếp tục đi theo phía sau cái bóng kia, muốn xem thử rốt cuộc hắn muốn dẫn tôi đi đến chỗ nào...

Ngô Vũ đằng sau vẫn thở nặng nề theo sát tôi

Tôi biết thằng nhãi này là một trói buộc,9nhưng mà lúc này lại không thể bỏ anh ta lại một mình được, cho nên trước mắt đành phải dẫn anh ta theo

Bóng người phía trước vẫn đi thong thả, còn tôi cũng không hề hoang mang mà đi theo phía sau hắn, cho đến khi đối phương đi tới trước đống đá khổng lồ mới ngừng lại

Tôi biết ắt hẳn là nơi này...

Vẫn chưa thể xác định đối phương thiện hay ác, tôi sợ lỡ đâu Ngô Vũ ở phía sau bị nhập vào người sẽ phiền phức, vì vậy muốn anh ta chờ ở đây, đừng đi lên phía trước nữa! Kết quả khi tôi quay đầu lại thì phát hiện Ngô Vũ đã đi đâu mất rồi.

Có thể là vừa rồi tôi theo sát quá, cho nên không chú ý tới Ngô Vũ phía sau không theo kịp, tôi không ngờ thằng nhãi7này lại là vô dụng như vậy..

Bỏ đi, không theo kịp cũng được, bị lạc trong sương mù dày đặc cũng đỡ hơn so với bị ma nhập vào người

Nghĩ đến đây tôi không quan tâm anh ta nữa mà xoay người nói với cái bóng dẫn tôi tới đây: “Ông là ai..

Tại sao muốn dẫn tôi đến nơi này?”

Tôi vốn tưởng rằng đối phương vẫn sẽ không hề có chút phản ứng nào giống như vừa rồi, kết quả tôi vừa dứt lời đã nghe cái bóng kia nói sâu xa: “Không phải các người muốn gặp tôi à?” Tôi sửng sốt, sau đó hỏi không chắc chắn lắm: “Ông là..

Hoàng đại sư?!” Tên kia nghe vậy thì bóng lưng khựng lại, rõ ràng đã rất lâu rồi ông ta không được nghe người khác gọi mình như vậy

Tôi thấy thế thì lại bước lên phía trước vài bước, sau đó trầm giọng nói: “Nếu đã dẫn tôi tới đây, thì tại sao lại không dám lấy gương mặt thật ra để gặp tôi?”

Cái bóng kia nghe tôi nói như vậy khẽ than thở: “Đến cả chính tôi cũng không nỡ nhìn thẳng vào gương mặt thật của mình, chú em thật sự muốn nhìn thử ư?”

Tôi thầm nghĩ bụng, không phải là đã không ra hình người nữa đấy chứ? Nếu thật là như vậy thì thôi bỏ đi nhỉ? Tội gì tôi phải tự mình chịu tội? Vì vậy tôi nói khách sáo: “Không biết tại sao ông muốn dẫn tôi tới đây? Vừa rồi người gọi hồn là Lê đại sư, Lê Chân Hải vẫn luôn vô cùng kính trọng ông, ông có nỗi oan lớn gì có thể nói rõ ràng với chú ấy...” Hoàng Cẩn Thần lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ và nói: “Tôi không có mặt mũi gặp người đồng đạo với mình

Năm đó là tôi học nghệ thông tinh mới có thể bị chết thảm ở nơi này..

Hơn nữa cậu rất đặc biệt, tuy rằng không phải người trong huyền môn chúng tôi, lại có thể giao tiếp với ma quỷ

Nếu không phải cậu và tôi cách trở âm dương, chắc chắn tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ!” Tôi hơi xấu hổ nói: “Không dối gạt tiền bối, chí của tôi không ở chỗ này, càng không có năng khiếu học huyền học, thật sự là được ông cất nhắc rồi.” Lúc này Hoàng Cẩn Thần lại thở dài: “Chú em, tại sao không chịu nghe tôi cảnh cáo, cứ khăng khăng muốn ở lại đây chứ?”

Tàn hồn trên gia phả kia quả nhiên chính là ông ta, nhưng tại sao tàn hồn của ông ta lại bám vào gia phả nhà họ Ngô? Đương nhiên vấn đề này tôi không thể hỏi thẳng ra miệng, vì vậy đành phải trả lời ông ta: “Đó là bởi vì Lê đại sư biết được năm xưa có thể là ông táng thân ở đây, cho nên chúng tôi muốn điều tra ra chân tướng năm đó, càng không muốn ngày sau còn có người bỏ mạng vì điều này.” “Vô ích, trận phong thuỷ này không phải thứ các cậu có thể tưởng tượng được

Năm xưa tôi cũng tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể tìm ra một cách giải quyết đẹp cả đôi đường, nhưng cuối cùng lại vẫn lấp thân vào mắt trận, chết không rõ ràng.” Biểu cảm của Hoàng Cẩn Thần nặng nề.

Tôi nghe Hoàng Cần Thần nhắc tới trận phong thuỷ của thôn Nhạn Lai thì vội hỏi ông ta: “Năm đó rốt cuộc là như thế nào? Ngài biết rõ nơi này có vấn đề, tại sao còn muốn đi lên chịu chết chứ?”