Người Tìm Xác

Chương 1816: Điều kiện duy nhất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không hé răng

Tôi thấy Đinh Nhật hiếm khi có vẻ mặt tâm sự nặng nề, nên cố ý đùa anh ta: “Chắc chắn không dễ tìm một kẻ khác loài như thế, nếu thật sự để chúng ta tìm được, là nữ thì anh cưới cô ta, là nam thì tôi sẽ kết nghĩa anh em với anh ta!!”

Đinh Nhất trừng mắt lườm tôi: “Muốn cưới phải là cậu cưới chứ, dựa vào cái gì mà là nam thì cậu kết nghĩa là nữ thì tôi phải kết hôn hả? Lỡ đầu là một bà già thì làm sao?”

Tôi cười ha ha: “Thế thì chúng ta cùng nhận bà ta làm bà cô thôi!”

Đinh Nhất thấy tôi còn có lòng dạ pha trò với anh ta, cũng chỉ đành cười một cách bất đắc dĩ: “Được, quyết3định như vậy đi!”

Buổi sáng hôm nay, Bạch Kiện bình phục và ra viện

Tôi và Đinh Nhất hẹn nhau lái xe đến bệnh viện đón anh ta và Bạch Thu Vũ

Nhìn thấy Bạch Kiện “khỏe như rồng như hổ” đứng ở trước mặt mình, tôi thật sự hơi khó có thể tin được chỉ không lâu trước đây một chân anh ta đã bước vào quỷ môn quan

“Thằng cha nhà anh được đấy, có thể ra viện nhanh như vậy cơ à?!” Tôi khẽ đâm vào đầu vai Bạch Kiện và nói.

Bạch Kiện cười đắc ý: “Nạn lớn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời mà!” Ai ngờ Bạch Thu Vũ ở cạnh nghe thể thì ngược lại oán trách nói: “Nếu đúng là như vậy thật, chỉ e hạnh phúc cuối đời của anh cũng phải dày tám mét đấy nhỉ?”1Tôi nhận ra sự không vui trong giọng nói của vợ Bạch Kiện, vì vậy lập tức xụ mặt dạy bảo Bạch Kiện: “Chí phải chí phải, về sau anh vẫn nhường hết hạnh phúc cuối đời kiểu này cho người khác đi, đỡ cho chị lại phải lo lắng hãi hùng theo!!”

Đón được vợ chồng Bạch Kiện, chúng tôi đi thẳng về nhà họ

Trước đó tôi và Đinh Nhất đi siêu thị mua một đồng nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị ở nhà Bạch Kiện ăn một bữa tiệc lẩu xả xui”.

Để có thể cho Bạch Kiện đỡ thèm, lại không để anh ta ăn những thứ chua cay không có lợi cho miệng vết thương, chúng tôi tốn bao tâm huyết vào việc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn! Ai ngờ thằng cha Bạch Kiện này còn không biết ơn, cứ6ồn ào đòi ăn cái gì mà lẩu cay tê, cuối cùng bị một ánh mắt của cô vợ Bạch Thu Vũ “hạ nốc ao”!!

Nhìn hai vợ chồng Bạch Kiện vừa nói vừa cười, khiến tôi bất chợt hâm mộ cuộc sống vợ con ẩm đầu giường” như thế này

Chỉ tiếc đời này tôi không thể có được, đừng nói bây giờ tôi không có người có thể “làm ấm đầu giường”, cho dù có..

Nhưng thấy dương thọ của mình sắp hết, dù mất tính người kiểu gì cũng không thể liên lụy người ta vào ngay lúc này được đúng không?

Chúng tôi chơi bời náo nhiệt gần nửa ngày ở nhà Bạch Kiện, kết quả sau khi về nhà, Đinh Nhất lại bắt đầu bật trạng thái tắt tiếng

Tôi không nói chuyện với anh ta thì anh ta cũng không nên một4tiếng..

Tôi phát hiện mấy ngày nay hình như Đinh Nhật không thích hợp cho lắm

Mặc dù nhất thời tôi cũng không nói ra được anh ta không đúng chỗ nào, nhưng mà cứ cảm thấy anh ta hơi quái lạ.

Từ trước đến giờ nếu Đinh Nhất có chuyện gì không muốn nói ra, chắc chắn anh ta sẽ không hé răng một chữ nào với tôi

Trái lại, nếu chuyện anh ta muốn nói thì không cẩn tôi hỏi tự anh ta cũng sẽ nói

Tuy nhiên trạng thái “muốn nói mà không nói” như bây giờ đích thực là hiếm thấy, làm tôi bất chợt không rõ rốt cuộc anh ta bị làm sao!?!

Vào buổi tối, tôi cố ý đi siêu thị mua một tá bia, muốn uống mấy ly với Đinh Nhất, hỏi anh ta thử xem có phải có điều gì muốn3với tôi không? Ai ngờ tôi đem bia và thức ăn dọn lên xong hết rồi lại phát hiện Đinh Nhất không ở trong phòng anh ta...

Tôi liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp qua 10 giờ, nghĩ bụng lúc này một mình Đinh Nhất đi ra ngoài làm gì nhỉ? Nghĩ đến đây tôi bèn gọi điện thoại cho Đinh Nhất, nhưng đổ chuông mấy chục lần đều không có ai nghe máy

Lúc này trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, bởi vì từ trước tới nay, Đinh Nhất chưa bao giờ không nghe điện thoại của tôi, trừ khi anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..

Vì thế tôi bèn vội vàng gọi điện thoại cho Chú Lê, kết quả mới vừa bắt máy, Chú Lê đã nói luôn trong điện thoại: “Đinh Nhất ở chỗ chú đây này, bọn chú vừa mới tìm được một người có thể cho cháu mượn thọ

Bây giờ cháu lập tức đến đây một chuyển!!”.

Tôi sửng sốt, nghĩ bụng mới vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu tới à!? Mẹ nó khéo thể cơ chứ? Tuy rằng về mặt lý trí tôi không tin tưởng cho lắm, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được sự hào hứng trong lòng: “Thật vậy ạ? Tìm được ở đâu thể ạ?” Nhưng Chú Lê lại không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà là giục tôi: “Trước hết đừng hỏi nhiều như vậy

Cháu nhanh chân đến đây một chuyến đi!”

Khi tôi đẩy cửa sân nhà Chú Lê ra, phát hiện trừ Chú Lê và mấy người chú họ, trong sân không còn ai khác

Trong lòng tôi lập tức thất vọng, chẳng lẽ người kia lại thay đổi quyết định vào phút chót?

Chú Lê vừa thấy tôi tới thì lập tức vẫy tay gọi tôi qua và nói: “Nhanh lên, chỉ chờ cháu thôi..

Cần chuẩn bị gì đều đã chuẩn bị ổn hết cả rồi!”

Tôi chợt thấy nghi ngờ, nghĩ bụng rõ ràng ở đây không có người ngoài, sao lại chỉ thiếu một mình tôi? Kết quả khi tôi bước lên trước và nhìn thấy trên bàn đá đặt một lá bùa giấy viết bằng máu, còn có một lá cờ nhỏ màu vàng viết ngày sinh tháng đẻ

Tất nhiên là tôi không hiểu thứ viết trên bìa giấy, vì thế tôi cầm lấy lá cờ nhỏ quan sát cẩn thận vài lần, phát hiện bên trên đó đích thực có viết ngày sinh tháng đẻ của một người.

Tôi nhìn khắp trong sân và hỏi: “Người cho mượn thọ đâu?” Lúc này Chú Lê rút lá cờ nhỏ khỏi tay tôi và đáp: “Người kia đã đi rồi, cậu ta không muốn để nhiều người biết thân phận của cậu ta...” Tôi thấy rất chi là kỳ lạ: “Người mượn thọ là cháu cũng không được sao?”

Chú họ lắc đầu nói với tôi: “Bình thường người kia vô cùng kín đáo

Chú vắt hết óc mới tìm được cậu ta

Điều kiện duy nhất để cậu ta chịu cho cháu mượn dương thọ chính là không thể cho cháu biết thân phận của cậu ta.”

Tôi nghi ngờ nhìn những người chung quanh, hai người Chú Lê và chú họ cáo già xảo quyệt, tất nhiên không nhìn ra sơ hở gì

Đinh Nhất trước sau mặt không cảm xúc, cũng rất khó đoán ra thật giả của câu chuyện từ anh ta

Nhưng Đàm Lôi thì khác, thằng nhóc này vẫn còn hơi non, khi tôi nhìn về phía cậu ta, ánh mắt cậu ta né tránh hơi mất tự nhiên...

Chắc chắn có vấn đề

Với kinh nghiệm lăn lộn xã hội nhiều năm của tôi, mấy người này đã lập nên hội đồng minh từ trước khi tôi tới

Chắc chắn bọn họ hùa nhau giấu tôi chuyện gì đó, nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy?