Người Tìm Xác

Chương 1813: Nhờ ma làm việc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Bây giờ tôi rất chắc chắn rằng từ sau vụ tà thần lần trước hoàn toàn chấm dứt, cậu bắt đầu bị làm sao ấy! Từ trước đến nay cậu là người không giấu được chuyện trong lòng, có tâm sự hay không tôi liếc mắt là có thể nhìn ra được

Trước đây tôi không dò hỏi tới cùng là vì nghĩ ngày nào đó cậu không gánh nổi nữa sẽ tự mình nói ra

Nhưng mà tôi thấy mấy ngày nay, tâm trạng của cậu càng ngày càng không ổn rồi

Rốt cuộc là cậu có chuyện gì giấu chúng tôi mà không chịu nói hả?” Tôi thấy Đinh Nhất nói một hơi nhiều lời như vậy, rõ ràng là hơi giận thật rồi, vì3vậy tôi bèn đặt mông ngồi xuống ghế sofa, sau đó vẫy tay với anh ta bằng vẻ mặt cam chịu: “Anh lại đây, nhìn kĩ mặt tôi xem...”

Đinh Nhất sửng sốt, không biết rốt cuộc tôi muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh tôi và bắt đầu tỉ mỉ đánh giá gương mặt của tôi..

Một lát sau, anh ta nói đầy ẩn ý: “Hơi nóng trong người, mọc thêm hai cái mụn

Không phải cậu bảo tôi xem cái này đấy chứ?”

Tôi lập tức nhụt chí: “Không phải, tôi bảo anh xem trên mặt tôi có tử khí hay không...”

Đinh Nhất nghe vậy trong nháy mắt lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi tôi tại sao hỏi1thế? Đang yên lành tử khí ở đâu ra chứ? Tôi bèn kể lại cho Đinh Nhất những lời của lão Bạch nói với mình trước đây

Nghe xong anh ta im lặng một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian này cậu ôm tâm sự nặng nề bởi vì chuyện đó ư?”

Tôi lắc đầu, sau đó khẽ than thở: “Còn có lời nguyền rủa trước đây của Liễu Mai với tôi nữa..

Thật ra tôi thường xuyên mơ thấy cô ta nói với tôi câu đó ở trong mơ, kẻ giết tôi chắc chắn sẽ bị người giết chết!”

Sắc mặt của Đinh Nhất trở nên càng khó coi hơn, anh ta nói như tức muốn hộc máu: “Sao cậu không nói6sớm hả?” Tôi hơi chột dạ: “Lúc ấy tôi vốn không để chuyện này ở trong lòng, cho đến khi nghe Bạch Vô Thường nói thì mới liên hệ khí đen trên mặt với lời nguyền rủa trước đây của Liễu Mai.”

Lúc này Đinh Nhất lại quan sát mặt tối tỉ mỉ thêm lần nữa: “Nhìn như vậy cũng không có gì không ổn, nhưng Bạch Vô Thường cũng nói, mắt thường của người phàm không nhìn ra được những thứ đen đủi đó, nếu không cậu gọi con rắn trắng tới cho cô ta xem thử có phải có vấn đề gì thật hay không?”

Tôi lắc đầu: “Trước đó ở bệnh viện đâu phải tôi chưa gặp cô ta, nếu thật sự có4vấn đề gì thì chắc chắn cô ta sẽ nói cho tôi trước tiên

Nên chỉ sợ là yêu tinh cũng không nhìn ra được sắc đen như lời lão Bạch nói.” Lúc này sắc mặt của Đinh Nhất trở nên u ám nặng nề: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho sự phụ, để ông ấy tìm cho cậu một âm hồn đến hỏi thử xem sao..

Không chừng có thể nhìn ra sắc đen trên mặt cậu rốt cuộc nặng đến đâu.”

Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi chợt nhớ tới lúc trước ở bệnh viện, con ma Lý Song Toàn đã từng nói, bọn họ có thể thấy được người nào không còn sống được mấy ngày nữa, người nào chưa hết dương3thọ, nói không chừng tìm một âm hồn tới hỏi thử đúng là một cách hay.

Tối đó chúng tôi tới nhà Chú Lê

Trong điện thoại, chú ấy đã nghe Đinh Nhất nói rõ tình hình nền trời vừa sẩm tối là đã làm phép gọi năm âm hồn lang thang ở gần đấy về hỏi chuyện

Để có thể có được thông tin chính xác hơn, Chú Lê toàn gọi đến những âm hồn có thần trí, khá dễ dàng trao đổi.

Mới vừa vào sân, tôi đã nhìn thấy năm âm hồn trôi lơ lửng không có mục đích ở trong sân, cảnh tượng này đúng là trăm năm khó gặp, bởi vì cái sân này của Chú Lê lúc nào cũng là tà ma không xâm phạm được.

Thú vị nhất là năm âm hồn này mặc đủ kiểu quần áo, thậm chí có một người phụ nữ trong đó còn mặc xường xám thời Dân Quốc..

Tôi thật sự không biết Chú Lê đào từ đâu ra mấy thứ đồ cổ này, không biết tôi có thể mới được manh mối có giá trị gì từ miệng bọn họ hay không.

Vừa đến giờ Hợi, Chú Lê bắt đầu làm phép thông linh

Trước đó tuy đám âm hồn này vẫn bị Chú Lê nhốt ở trong sân, nhưng mà bản thân bọn họ cũng không biết là bị người ta câu tới, cho nên bọn họ mới lơ lửng không có mục đích ở trong sân, cho rằng cả đám người sống chúng tôi đều không nhìn thấy được bọn họ

Sau khi Chú Lê làm phép thông linh với bọn họ, giữa chúng tôi có thể giao đổi thuận tiện, tất nhiên cũng có thể cho bọn họ nhìn xem trên mặt tôi có sắc đen như lời Bạch Vô Thường nói hay không

Đương nhiên, nhờ ma làm việc thì chắc chắn không thể làm không công, cho nên Chú Lê đốt một túi tiền giấy đã chuẩn bị sẵn trước đó, rồi còn thắp một nén nhang hảo hạng cho bọn họ xem như thù lao!

Mấy con ma già này thấy vừa có tiền giấy vừa được thắp nhang thì lập tức tụ tập lại phía chúng tôi..

Lúc này Chú Lê ho khẽ, sau đó mở miệng nói: “Chất lượng của nhang tốt chứ nhỉ?”.

Mấy con ma già còn đang hưởng thụ nghe thể lập tức giật nảy, sau đó lao nhao nhìn sang chúng tôi

Chú Lê nở nụ cười và nói với bọn họ: “Hôm nay mời các vị lại đây là có việc muốn nhờ, chút quà mọn để tỏ lòng thành kính...”

Một người đàn ông trong năm con ma đẩy gọng kính đen trên mặt và nói: “Chúng tôi là linh hồn lang thang trên thế gian, bản thân mình cũng không giúp được thì có thể giúp các người được việc gì đây?” Chú Lê bèn đẩy tôi đến trước mặt bọn họ: “Các vị nhìn thử xem sắc mặt của cháu tối như thế nào, cứ nói thật là được...” Năm con ma từ từ bay tới trước mặt tôi và bắt đầu đánh giá trên dưới trái phải của tôi

Người mở miệng trước tiên là người phụ nữ mặc xường xám thời Dân Quốc, đầu tiên là cô ta khẽ thở dài rồi tiếc nuối nói: “Cậu em khôi ngô thế này đúng là đáng tiếc...”

Đinh Nhất vừa nghe vậy lập tức truy hỏi cô ta: “Nghĩa là gì, nói cho rõ ràng!!” Có thể là sắc mặt Đinh Nhất quá mức khó coi nên dọa cho ma nữ kia lập tức lùi lại mấy bước, trốn ra sau một ông lão

Chú Lê thấy thế bèn ra hiệu cho Đinh Nhất đừng sốt ruột, tiếp tục nghe đi đã

Lúc này người đàn ông đeo mắt kính vừa rồi mới nói: “Sắc mặt của cậu em này không tốt lắm, theo chúng tôi thấy là trên mặt có tử khí, dương thì có lẽ đã tới hạn cuối.”

Nghe xong, tôi lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, ngay sau đó đại não trống rỗng, lỗ tai cũng bắt đầu ong ong..

Sau đó năm âm hồn kia còn nói thêm gì đó nhưng tôi cũng không nghe rõ một câu nào nữa

Cho đến khi Chú Lê tiễn năm âm hồn lang thang đi rồi, chú ấy mới vỗ vai tôi: “Trước hết cháu đừng hoảng hốt, chưa chắc đã đến nông nỗi như cháu tưởng đâu...”

Tôi cười gượng và nói: “Dương thọ sắp hết rồi, còn có thể xấu đến đâu nữa chứ?”