Người Tìm Xác

Chương 1803: Âm khí ép người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Mặc dù Đinh Nhất không thích những yêu tinh ở núi rừng này, nhưng dường như thái độ với Bạch Linh Nhi có sự khác biệt

Tôi không biết nguyên nhân trong đó nhưng tôi đoán tám chín phần là có liên quan tới Tuệ Không...

Thời gian nhanh chóng đến 9 giờ tối, tôi biết đã đến lúc đi xem Bạch Kiện, tôi dặn Đinh Nhất đi ngủ để cho cơ thể được nghỉ ngơi, còn về phía Bạch Kiện cứ để ba người chúng tôi đối phó.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Linh Nhi nhìn xung quanh và nói: “Âm khí ở đây rất nặng, chắc do thường xuyên có người chết.” Tôi cũng không biết phải nói gì đành hỏi lại: “Trong bệnh viện có người chết không phải3rất bình thường à?” Bạch Linh Nhi dùng mũi ngửi thử không khí rồi nói: “Trong không khí có một mùi chua chua, xem ra số lượng oán quỷ ở đây khá nhiều!”

Tôi thấy Bạch Linh Nhi nói như vậy nên cũng dùng mũi cổ sức ngửi, nhưng chẳng có gì khác ngoài một mùi nước khử trùng

Bạch Linh Nhi thấy tôi bắt chước cô ta ngửi bốn phía bèn cười xấu xa: “Mũi của anh không giống mũi của tôi, tôi có thể ngửi được những mùi mà con người không ngửi được...”

Đàm Lỗi đứng bên cạnh hăng hái hỏi: “Chị Linh Nhi, chị làm như thế nào?”

Bạch Linh Nhi cười một cái rồi trả lời: “Nói ra sợ cậu bị dọa, tôi thật ra là dùng đầu lưỡi để1cảm giác, mấy người có làm được không?” Tôi nghe câu đó mà nhớ lại lần đầu gặp Bạch Linh Nhi, trong lòng thoáng rùng mình một cái, thật ra từ bé tôi đã sợ động vật máu lạnh, hơn nữa tôi còn gặp được chân thân thật sự của cô ta nên chắc cả đời này không dám nảy sinh ý nghĩ xấu gì.

Vừa đi vừa nói chuyện chúng tôi đã đến trước cửa phòng ICU, y tá bị Bạch Linh Nhi dán lá bùa vàng vẫn chưa phát hiện ra mà cứ đi ra đi vào như cũ

Nhưng tôi luôn cảm thấy chỉ dán một lá bùa trên lưng y tá vẫn chưa đủ đảm bảo, thế là tôi xoay người nói với Bạch Linh Nhi: “Tôi đưa có6thêm hai lá bùa, cô nghĩ cách đi vào dán lên đầu giường của Bạch Kiện được không?”

Bạch Linh Nhi suy nghĩ rồi bảo: “Cái này cũng không khó, không cần tôi phải tự mình đi vào...” Nói xong cô ta cầm lá bùa đi đến trước mặt y tá giả vờ hỏi chuyện, nhưng tôi nhìn thấy cô ta dùng tay bấm quyết phía sau lưng, tiếp theo đó Bạch Linh Nhi rất tự nhiên đưa hai lá bùa cho y tá, người y tá nhận lá bùa rồi đi vào trong phòng ICU.

Khi Bạch Linh Nhi trở lại bên cạnh, tôi tò mò hỏi: “Vừa rồi cô làm cách nào thế?”

Bạch Linh Nhi cười vui vẻ, nói: “Rất đơn giản, tôi chỉ nói với y tá rằng đây là4thư cổ vũ mà người nhà viết cho bệnh nhân, cô ta có thể dán nó vào đầu giường để lấy may và coi như giúp bệnh nhân cầu nguyện không

Sau đó tôi làm phép đơn giản đối với hai lá bùa này, người y tá đó tất nhiên không nhìn ra hình dáng thật sự của chúng.”

Tôi hơi nghi ngờ hỏi: “Nhỡ người khác nhìn lại lộ ra thì sao?”

Bạch Linh Nhi cười lắc đầu: “Sợ cái gì, dù sao đến khi trời sáng lá bùa này cũng hết tác dụng, mà buổi đêm ở đây chỉ có cô y tá đó, làm gì còn ai khác nhìn thấy đâu?”

Tôi thấy Bạch Linh Nhi nói cũng có lý, hiện giờ cũng chỉ đành như vậy, dán thêm một lá bùa3là có thêm một lớp bảo hiểm, hiện giờ nó rất quan trọng với Bạch Kiện, đừng để bị giống như xe bị tuột xích ở thời điểm này! Sau đó tôi sắp xếp Đàm Lỗi canh giữ ở cửa thoát hiểm bên hành lang phía Đông, Bạch Linh Nhi canh ở hành lang phía Tây, còn tôi cầm Kim Cương Xử canh ở cửa chính phòng ICU, ngồi đợi ma nữ đó xuất hiện một lần nữa...

Có lẽ do bị tôi dọa sợ nên sắp hai giờ sáng rồi mà không thấy bóng dáng một âm hồn nào

Nhưng trước đó Bạch Linh Nhi đã nói, ở chỗ này mùi cực kỳ tanh hôi nên chắc chắn không chỉ có một oán quỷ

Bình thường vào hai đến ba giờ sáng là khoảng thời gian con người mệt mỏi nhất, trừ khi là người có chứng mất ngủ chứ nếu không lúc này mệt mỏi cũng là bình thường

Tôi tự nhiên cũng không ngoại lệ, vì vậy tôi đi đến máy bán hàng tự động để mua hai lon cà phê nâng cao tinh thần cho mình và Đàm Lỗi

Ai ngờ đúng lúc này tôi đột nhiên thấy cuối hành lang có bóng người nhốn nháo, dường như có sáu, bảy người đang đi về phía cửa phòng ICU

Mặc dù những bóng người này còn chưa đến gần nhưng tôi đã cảm thấy từng đợt khí lạnh tỏa ra từ phía họ

Hướng bên đó là của Đàm Lỗi phụ trách, tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu ta, vậy mà tên này mơ mơ màng màng nói “A lô” qua điện thoại, tôi nghe là biết ngay Đàm Lỗi vừa ngủ thiếp đi

Đúng là nói thì hay mà làm thì dở, biết trước thế này để cậu ta canh ở cửa chính còn để tôi canh ở cầu thang

Nhưng lúc này có mắng cũng vô ích, thế là tôi bảo cậu ta nhanh chóng đến tập hợp với tôi ở cửa ICU

Lúc này mấy âm hồn đã bay gần đến trước mặt, tôi nhìn kĩ trong số họ có nam có nữ, có trẻ có già, tất cả đều mặc quần áo bệnh nhân, nhìn là biết họ là bệnh nhân đã chết ở chỗ này

Nhưng điều làm tôi buồn bực là nếu họ đều là âm hồn bị bệnh chết thì lẽ ra nên sớm lên đường với âm sai đi, ở lại chỗ này gây sự đối với họ đâu có lợi gì? Không phải chỉ có người bị đột tử mới tìm thể thân à? Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Đàm Lỗi lại cùng với Bạch Linh Nhi đi từ phía Tây đến, hóa ra cậu ta nhìn thấy âm hồn ngăn ở trước mặt mình, thể là chạy thật nhanh đến tầng tiếp theo rồi vòng qua phía Bạch Linh Nhi để đi cùng cô ta đến đây

Lúc này Bạch Linh Nhi đi đến bên cạnh tôi nói nhỏ: “Những ma quỷ này có oán khí rất lớn, chắc do bị vây ở đây đã lâu, lát nữa anh cẩn thận một chút.”

Tôi cười lạnh: “Yên tâm đi, có chuyện gì thì tôi vẫn còn Kim Cương Xử mà! Cùng lắm đánh cho những thứ này hồn phi phách tán!”

Bạch Linh Nhi hơi nóng nảy nói: “Sao có thể làm như vậy được? Có nhân thì nhất định sẽ có quả, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề vậy phải biết tại sao những oán quỷ đó lại ở chỗ này?” Tôi biết cô ta lo lắng tôi sẽ lại giết quỷ, bèn gật đầu đáp: “Yên tâm, tôi sẽ chỉ giết bọn họ khi nào bất đắc dĩ thôi.”