*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng hành khách trên chiếc xe này sẽ lần lượt xuống hết, sau đó chúng tôi giả vờ làm hành khách lên xe rồi tính tiếp.
Chiếc xe buýt đi từ nội thành ra, liên tục dừng lại ở từng trạm, không ngừng có người lên xe xuống xe, nhưng hành khách trên xe chỉ đông thêm chứ không ít đi bao nhiêu..
Triệu Tinh Vũ lo lắng đến đổ mồ hôi, vì không còn mấy trạm nữa là chiếc xe này sẽ đến trạm cuối cùng ở một ngôi chùa lớn”.
Tôi thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay, vì một lát nữa đến chùa thì hành khách trên xe sẽ ào xuống rất đông, đến lúc đó sợ rằng Bạch Kiện sẽ lẩn vào trong đám người, chỉ với vài con mắt của chúng tôi thì3không thể nhìn hết được.
Tôi nói với Triệu Tinh Vũ: “Chút nữa đến trạm kế tiếp tôi sẽ lên xe, còn hai người cứ lái xe theo phía sau nhé...” Đinh Nhất là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Không được, một mình cậu lên xe quá nguy hiểm, cậu đừng quên, anh ta bây giờ không phải là Bạch Kiện, anh ta có thể ra tay với cả đồng nghiệp của mình huống gì là cậu?”
Đương nhiên là tôi biết chuyện này, có điều với tình hình trước mắt thì tôi lên xe sẽ thích hợp hơn người khác
Đinh Nhất đang lái xe, nếu như phải dừng lại đổi lái cho Triệu Tinh Vũ sẽ rất mất thời gian.
Nếu để Triệu Tinh Vũ đóng giả hành khách lên xe cũng không ổn, vì dù sao anh ta cũng chỉ là một cảnh sát bình1thường, nếu Bạch Kiện nổi điên lên thì trên danh sách hy sinh sẽ thêm một cái tên mà thôi.
Còn nếu cả ba người chúng tôi cùng lên xe thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Bạch Kiện, đến lúc đó nếu thực sự ra tay, không ai có thể đảm bảo an toàn cho những hành khách vô tội trên xe..
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tôi lên xe là thích hợp nhất
Đinh Nhất thấy tôi đã quyết thì quay đầu lại nói: “Đến trạm sau tôi sẽ lên...” Tôi lắc đầu nói: “Không được, bây giờ mà còn đổi lái xe thì rất mất thời gian, hơn nữa chỉ có anh lái xe theo sau tôi mới yên tâm.” Vẻ mặt Đinh Nhất cực kỳ khó coi, mặc dù trong lòng anh ta không đồng ý với quyết6định của tôi, nhưng lại không có cách nào phản đối quyết định đó
Tôi trấn an anh ta: “Không sao đâu, cho dù là Bạch Kiện hay tà thần Nam Dương kia đều khá quen biết tôi, tôi tin rằng cho dù là ai trong bọn họ nhìn thấy tôi, thì cũng không ra tay ngay đâu.”
Vẻ mặt Đinh Nhất vẫn không khá hơn bao nhiêu, tôi đành phải rút Kim Cương Xử sau lưng ra, cười nói với anh ta: “Anh đừng quên tôi còn có pháp bảo này, thứ kia đâu làm tôi bị thương được.” Từ ánh mắt của Đinh Nhất không khó để nhận ra anh ta không tin lời tôi nói, biết là tôi đang lừa anh ta
Nhưng anh ta cũng biết, dù nói gì cũng không thay đổi được quyết định của tôi, nên điều anh ta có thể làm4bây giờ là ủng hộ tôi mà thôi.
Lúc này, Đinh Nhất tăng tốc vượt qua chiếc xe buýt kia, sau đó dừng xe ở trạm xe buýt kế tiếp: “Xuống xe đi, xe buýt sắp rẽ vào đây rồi.”
Tôi gật đầu nhẹ với Đinh Nhất và Triệu Tinh Vũ, sau đó mở cửa xe bước xuống..
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy xe buýt đã sắp vào trạm, Đinh Nhật lập tức nhấn chân ga rời đi.
Khi xe buýt dừng hẳn, ở cửa sau có mấy người thanh niên chen nhau đi xuống, trong đó có một người nhuộm tóc vàng phàn nàn: “Sau hôm nay lại có lắm người già đi xe thể không biết! Phiền phức chết đi được!”
Một người bạn của cậu ta buồn cười: “Chuyện này mà cậu không biết à? Hôm nay là hội chùa, những ông bà già này đều muốn3đi hội.”
Tôi vội vàng đi qua mấy người đó, chạy thẳng đến cửa trước
Sau khi lên xe tôi lập tức phát sầu, lúc này trên xe vẫn còn rất nhiều người, dường như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có
Không còn cách nào, tôi đành đưa tay móc vào túi tìm tiền lẻ để mua vé, nhưng sờ rồi mới nhận ra trong túi chẳng có đồng tiền lẻ nào..
Tôi không hề nghĩ ngợi mà cầm một tờ tiền đưa cho người lái xe, người lái xe vừa nhìn thấy tờ tiền thì định nói gì đó, tôi vội ra hiệu im lặng, sau đó cố gắng chen về phía cuối xe.
Người lái xe kia cũng biết chuyện, chốc lát sẽ hiểu tôi là ai, chắc hẳn trước đó đã có người ở công ty liên lạc với anh ta, anh ta cũng biết có một người đàn ông rất nguy hiểm ở trên xe mình
Lúc đó tôi phải dùng hết sức mới chậm chạp di chuyển được trong xe, không ngờ những người già này vẫn còn khỏe mạnh lắm, thể lực của tôi còn kém hơn so với bọn họ ấy chứ
Tôi vừa đi vừa quan sát, muốn tìm xem Bạch Kiện ở đâu, nhưng tìm một lượt vẫn không thấy Bạch Kiện đâu, trong lúc tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải trong lúc chúng tôi chưa đuổi kịp, anh ta đã xuống xe rồi hay không thì bị thu hút sự chú ý bởi một dáng người quen thuộc ngồi ở bên trái hàng ghế cuối cùng.
Với quan hệ của tôi và Bạch Kiện chắc chắn tôi sẽ không nhận lầm, đây nhất định là anh ta
Chỉ có điều anh ta bây giờ không phải là Bạch Kiện mà tôi quen thuộc, cả người anh ta như bị bao phủ bởi âm khí, phát ra cảnh báo người sống chớ lại gần...
Đương nhiên, lúc này tôi muốn đến gần anh ta mà muốn anh ta không chú ý đến mình cũng khó
Tôi không tiếp tục chen về phía sau nữa, mà tìm một vị trí không dễ nhìn đến đứng lại, sau đó nhìn chằm chằm về phía Bạch Kiện ngồi
Quan sát một lúc tôi nhận ra, từ đầu đến cuối Bạch Kiện đều cúi đầu, không nhúc nhích ngồi im tại chỗ, toàn bộ cảnh tượng hò hét ầm ĩ trong xe dường như không liên quan gì đến anh ta
Lúc đầu chúng tôi đều cho rằng Bạch Kiện lên chiếc xe chuẩn bị ra khỏi thành phố này, hoàn toàn là một hành vi phản trinh sát, anh ta muốn dùng chiếc xe này để tránh khỏi những “mắt thần” trong thành phố
Thế nhưng chuyện này hình như không đơn giản như trong suy nghĩ của chúng tôi, vì nếu chỉ có mục đích đó, anh ta đã có thể xuống xe từ mấy trạm trước chứ không phải cứ ngồi mãi đến trạm cuối cùng ở ngôi chùa lớn kia
Có lẽ, những bước mà chúng tôi tưởng rằng tà thần lựa chọn ngẫu nhiên thì thực tế đều là những bước được hắn lên kế hoạch hoàn hảo rồi.
Nghĩ vậy, tôi nhắn tin cho Chú Lê, kể tình huống hiện tại cho chú ấy, chú ấy lập tức nhắn tin lại cho tôi, bảo chúng tôi phải ngăn thứ này đến được chùa, nếu không chuyện này sẽ phát triển theo chiều hướng mà chúng tôi không thể kiểm soát được.