Người Tìm Xác

Chương 179: Mẹ của a vĩ




Ngài Nghê lúng túng nói: “Về chuyện… tôi ngoại tình…”

Tôi ngắt lời ông ấy: “Ngài yên tâm, đây là việc riêng của gia đình ngài, chúng tôi sẽ không nói ra. Hơn nữa tôi cảm thấy Nghê Văn Sảng cũng không muốn bà nhà biết việc này, đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, ngài nói có đúng không?”

Ngài Nghê đỏ mặt, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, cuối cùng vẫn là chú Lê hòa giải giúp: “Là chuyện đã qua rồi, tốt nhất đừng đề cập tới nữa, tôi tin chắc sau này ngài Nghê sẽ tiếp tục đối xử tốt với bà nhà, đó cũng là tâm nguyện của con gái ngài mà.”

Ngài Nghê cảm thấy hổ thẹn vô cùng, gật đầu mà không nói gì.

Vì ngài Nghê và quản lý của cửa hàng là bạn bè, nên chúng tôi nhanh chóng lấy được ảnh chụp trên máy giám sát. Khi chúng tôi cầm nó đến mấy quán net mà Nghê Văn Sảng thường hay tới, nhân viên chỉ liếc mắt là nhận ra ngay A Vĩ.

A Vĩ tên đầy đủ là Lưu Chí Vĩ, sống cùng mẹ đơn thân, bố mẹ ly hôn, cậu ta vẫn luôn sống cùng mẹ mình. Về sau chỉ lên trung học thì cậu ta bỏ học, cả ngày lêu lổng ở các quán net cùng đám thanh niên, thỉnh thoảng cũng đi trộm điện thoại bán lấy tiền, nhưng cậu ta chưa từng ra tay trong quán net, nên chủ tiệm cũng không thể nào đuổi đi được.

Chủ tiệm còn nói, có mấy cậu trai vẫn thường chơi cùng cậu ta ở quán, chắc hỏi họ sẽ biết thêm thông tin. Đang nói tới đây thì đột nhiên có mấy cậu nhóc tóc nhuộm vàng đi đến, chủ quán lập tức nói là mấy đứa đó.

Ngờ đâu khi chúng tôi vừa định đi qua gọi chúng lại, thì mấy đứa tóc vàng đấy lại bỏ chạy. May mà Đinh Nhất phản ứng nhanh, chỉ cần vài bước đã kéo được hai đứa trở về. Chú Lê vội nói lớn với mấy đứa vẫn còn đang chạy: “Mấy đứa đừng chạy, bọn chú chỉ muốn hỏi thăm về A Vĩ thôi, không phải đến bắt mấy đứa đâu!”

Mấy đứa trẻ kia đều đã chạy ra khỏi quán net, nghe chú Lê nói thế, chúng quay trở lại, một đứa trông có vẻ lớn nhất trong số đó dùng kiểu nói du côn hỏi: “Muốn hỏi về chuyện của A Vĩ cũng được, thế bọn tôi được cái gì?”

Ngài Nghê lấy ra một xấp nhân dân tệ và nói: “Vậy phải xem đáp án của mấy đứa có giá trị hay không, giờ bắt đầu hỏi đáp, ai trả lời nhanh và chính xác, chú sẽ cho người đó một tờ tiền!”

Hai đứa đang bị Đinh Nhất nắm lập tức quay lại đầu xin anh ta: “Đại ca à, mau thả bọn em ra đi, sao để bọn nó kiếm hết được!”

Đinh Nhất thả hai đứa ra, nói: “Còn không nhanh lên! Chậm chân là đứa khác trả lời mất đấy!”

Cười thầm vì mấy đứa nhóc vẫn còn quá non, tôi lấy ảnh của A Vĩ ra và hỏi: “Đứa này là ai nhỉ?”

“A Vĩ!”

“Nó là A Vĩ!”

“Lưu Chí Vĩ!”

Tôi nghe thấy một thằng nhóc nói ra được tên họ đầy đủ của A Vĩ, thấy đáp án của nó chuẩn nhất, nên chỉ vào nó và nói: “Trả lời chính xác!”

Ngài Nghê rút một tờ 100 tệ ra đưa cho nó, mấy đứa khác thấy đỏ cả mắt, đứa nào đứa nấy tập trung cao độ chuẩn bị tiếp tục hỏi đáp!

Tôi hỏi tiếp: “Nhà cậu ta ở đâu!”

Trong đám đấy có một đứa la lớn lên: “Thôn Tây Lương ở thành Bắc, nó sống cùng mẹ.”

Ngài Nghê lại rút ra một tờ tiền đưa cho thằng bé kia.

“Mấy ngày nay nó có tới đây chơi với các cậu không?” Tôi tiếp tục.

Một đứa thấp lùn đoạt lời trước: “Lâu rồi không thấy nó tới tìm, tụi em nghe bảo nó đi theo một đại ca, có thể giúp nó kiếm được nhiều tiền!”

“Đại ca? Đại ca nào? Mấy đứa đã gặp người này chưa?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Nhưng lần này cả đám đều lắc đầu: “Không biết, chưa thấy bao giờ.”

Xem ra đúng là bọn chúng không biết vị đại ca này là ai thật, thế là tôi lại hỏi: “Mấy đứa có biết Nghê Văn Sảng không?”

Lần này đứa nào cũng trả lời rất nhanh: “Con bé đó là bồ của A Vĩ.”

Lần này ngài Nghê không đưa đứa nào tiền hết, chỉ bình tĩnh nhìn chúng, không nói gì. Tôi thấy cũng đã đủ thông tin nên chỉ vào ngài Nghê và nói: “Biết ông ấy là ai không?”

Đứa nào cũng lắc đầu: “Không biết…”

“Ông ấy là bố của Nghê Văn Sảng…” Tôi vừa nói xong, mấy đứa kia đã quay sang nhìn nhau, rồi chạy biến đi mất!

Tôi cười thầm, đúng là mấy thằng nhóc ngốc!

Sau đó chúng tôi dựa theo địa chỉ mà đứa nhóc kia nói, nhanh chóng tìm được thôn Tây Lương, vào thôn hỏi thăm một lúc, đã có người nói cho chúng tôi biết nhà của A Vĩ ở ngay ủy ban, đi về phía Nam tầm hai nhà, chính là căn nhà đó.

Ngôi nhà rất lụp xụp, so với những ngôi nhà mới ở xung quanh thì nó càng nhỏ bé và rách nát. Nhưng trong sân cũng khá sạch sẽ, xem ra chủ nhà là một người chịu khó.

Đinh Nhất gõ cửa, bên trong phát ra tiếng chó sủa, lúc này tôi mới thấy thì ra ở trong sân có một con chó vàng bị xích lại. Có thể vì nó quá già rồi nên cứ uể oải nằm trong góc, cho đến khi bị tiếng gõ cửa của chúng tôi đánh động, nó mới thực hiện chức trách của mình, sủa vài tiếng.

Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy một giọng phụ nữ vang lên trong nhà: “Đừng kêu nữa, Đại Hoàng!”

Con chó vàng ngoan ngoãn ngậm miệng, chắc người phụ nữ này là chủ căn nhà, mẹ của A Vĩ.

Cửa mở ra, tôi bắt gặp một khuôn mặt hơi già nua. Dù mặt đầy nếp nhăn, nhưng tôi đoán tuổi của bà ấy không giống với vẻ bề ngoài, có lẽ là bị áp lực của cuộc sống nên mới chóng già.

Chú Lê lịch sự nói: “Chào cô, cho tôi hỏi đây là nhà của A Vĩ phải không?”

Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó bà ấy tỏ vẻ áy náy: “Có phải nó lại gây chuyện ở ngoài rồi không?”

Chú Lê vội trấn an: “À, cô đừng hiểu lầm, bên cạnh tôi đây là ngài Nghê có con gái đang bị mất tích. Chúng tôi chỉ muốn tìm A Vĩ để hỏi cậu ấy vài việc thôi, không biết cậu ấy có ở nhà không?”

Người phụ nữ như trút được gánh nặng, bà ấy mỉm cười, sau đó để chúng tôi đi vào: “Vào nhà đã, đừng đứng ngoài cửa mãi.”

Chúng tôi vào trong sân và ngồi xuống, người phụ nữ rót cho chúng tôi mấy cốc nước lọc, sau đó ngượng ngùng nói: “Trong nhà không có trà, mấy vị uống tạm nước lọc vậy.”

Chú Lê cũng không khách sáo, cầm cốc lên uống một hớp rồi nói: “Không biết A Vĩ có ở nhà không?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Đã nửa tháng rồi A Vĩ không về nhà, tôi cũng không biết nó đi đâu cả, chỉ là thỉnh thoảng nó vẫn gửi tin nhắn báo bình an. Mấy vị đừng thấy A Vĩ cả ngày cà lơ phất phơ mà nghĩ xấu, thằng bé là đứa trẻ rất hiếu thảo. Dù có đi đến đâu, nó cũng sẽ nhắn tin về, vì nó biết tôi sẽ lo lắng đến mất ngủ.”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể xem những tin nhắn đó được không?”

Người phụ nữ vội lấy điện thoại ra đưa, đây là một chiếc Nokia đời cũ, vẫn là màn hình màu xanh. Tôi mở hộp thư ra, đúng là toàn tin nhắn do A Vĩ gửi, tôi để Đinh Nhất nhìn, ghi nhớ số điện thoại của A Vĩ.