*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay người phụ nữ kia cầm một cái rổ đựng ga giường ướt sũng..
Có vẻ bọn họ định lên mái nhà chơi ga giường.
Tôi chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng đứa bé kia thì tôi biết, nó chính là Lư Tuấn Bác đang giả dạng Triệu Vĩ Thông! Đương nhiên, ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình thường, chỉ hơi hơi lườm lườm về phía bọn họ, sau đó tiếp tục xem điện thoại, đồng thời gửi tin nhắn qua Wechat cho Đinh Nhất, báo cho anh ta biết tôi đang ở trong thang máy cùng với “thăng bắt con mất dạy” này...
Thang máy từ từ đi lên, ba người chúng tôi đi lên đến tầng cao nhất
Trong lúc đó tôi vẫn luôn không nhìn vào “mẹ con” hắn, mặc dù tôi biết sớm muộn gì thằng nhóc này cũng sẽ nhận ra tôi..
Dù3sao đây cũng không phải lần đầu tiên chúng tôi chạm trán, chắc hẳn đến giờ hắn vẫn còn đang ghi hận chuyện tôi phá tượng đồng của hắn đấy!
Vì tôi luôn đứng ở góc trong cùng của thang máy, cho nên khi thang máy mở ra, tôi không ra trước, mà để mẹ con Lý Như đi trước
Mặc dù tôi không nhìn thẳng theo bọn họ, nhưng theo tôi quan sát thì thần trí của Lý Như vẫn chưa rơi vào trạng thái u mê hoàn toàn, hiện giờ chắc cô ta đang ở giai đoạn đầu của Lư Cầm
May mà chúng tôi tìm được nhà bọn họ sớm, nếu không chắc chẳng bao lâu nữa, giữa Lý Như và Triệu Kiến Hoa sẽ có một người chết trước..
Bởi vì mê hoặc một người dễ dàng hơn hai người nhiều.
Sau khi cửa thang máy mở ra1hoàn toàn, Lý Như kéo “Triệu Vĩ Thông” ra ngoài, còn tôi cũng tỏ vẻ đi lên mái nhà hút thuốc, thong dong điềm tĩnh ra khỏi thang máy...
Sau khi ra khỏi thang máy, trước tiên tôi nhìn xung quanh, muốn tìm xem người nhân viên công tác xã hội còn lại ở đâu, hy vọng có thể ngăn được chuyện trước khi nó xảy ra
Còn tại vì sao tôi không đến nhà Triệu Kiến Hoa tìm người trước, mà lại chạy thẳng lên tầng thượng ư? Đó là vì tôi biết, với tâm trí hiện tại của “Triệu Vị Thông”, hắn sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra trong nhà mình, không thì chẳng phải là tự kiểm chuyện rắc rối cho mình à?
Lúc này Lý Như thấy tôi chuẩn bị hút thuốc lá thì nhăn mặt chán ghét nói với Triệu Vĩ Thông: “Tiểu6Thông, mẹ dặn con nhé, sau này lớn lên không được hút thuốc, bởi vì hút thuốc không những tổn hại đến sức khỏe của mình, mà còn khiến người khác bị ép hút thuốc thụ động.”
Thật ra, thuốc lá trên người tôi chủ yếu chỉ để làm dáng, khi cần thiết lắm mới hút một điếu
Nghe Lý Như nói như vậy, tôi bèn giả bộ ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi chị, vì tôi sợ người khác bị hút thuốc thụ động, cho nên mới chạy lên tầng thượng hút, không ngờ chị cũng đưa con lên đây!”
Lý Như nghe vậy thì chỉ tay về phía Tây của tầng thượng và bảo: “Hôm nay gió thổi sang hướng bên kia, anh sang bên kia hút đi! Đừng để ga giường nhà tôi bị ám mùi khói!” Lời này của cô ta đúng hợp ý tôi, thế4là tôi nhanh chân bước về hướng Lý Như chỉ..
Kết quả tôi vừa mới sang bên đó thì thấy bên cạnh mấy cái ống to có một người phụ nữ đang ngồi xổm, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Cút hết đi..
cút hết đi cho tao.”
Tôi nhận ra đây chính là một trong hai bà chị bên công tác xã hội, bèn vội vàng chạy đến vỗ nhẹ vào mặt chị ấy: “Chị tỉnh lại đi..
tỉnh lại!”
Nhưng dù tôi đập thể nào, chị ấy vẫn không ngừng nói đi nói lại câu kia, không hề có phản ứng nào
Tôi biết lúc này nhất thiết phải để chị ấy tỉnh lại, thế là tôi lấy răng thú từ trong áo ra, dùng lực vừa phải đâm vào huyệt Nhân Trung của chị ấy.
Phải nói là, biện pháp đơn giản này của tôi có hiệu quả tương đương3với việc Chú Lê đâm châm bạc vào huyệt Nhân Trung, chị ấy từ từ tỉnh lại, sau đó nghi hoặc nhìn tôi: “Cậu..
sao cậu lại đi lên đây?”
Tôi ra hiệu cho chị ấy im lặng, sau đó tháo răng thú trên cổ xuống đeo lên cổ chị ấy: “Bây giờ chị từ từ đứng lên, đi theo cầu thang xuống dưới sẽ gặp nhóm Bạch Kiện, đến lúc đó chị đưa thứ này cho Đinh Nhất là được.”
Người phụ nữa kia không hiểu gì nhìn chiếc răng thú trước ngực, sau đó làm theo lời tôi nói, quay người đi xuống cầu thang..
Lúc này Triệu Vĩ Thông vẫn luôn đi theo Lý Như đột nhiên mắt đỏ quạch nhìn về phía người phụ nữ kia, dường như muốn ngăn không cho chị ấy xuống dưới.
Nhưng có tôi ở đây sao để chuyện ấy xảy ra được? Tôi nói to với hắn ta: “Tuấn Bác? Sao cháu lại ở chỗ này? Lúc nãy chú còn không nhận ra cháu đấy...”
Lý Như đang chơi ga giường, thấy tôi nói vậy thì tỏ ra cảnh giác: “Ai là Tuấn Bác? Đây là con trai tôi, anh đừng có gọi linh tinh?”
Tôi tỏ vẻ buồn bực nói: “Nó là con chị? Không thể nào? Nó là con của bạn tôi, Lư Cầm mà? Tên nó là Lư Tuấn Bác, nhà ở tầng 16 tòa C khu 36, chung cư Bích Ngọc Viên, không tin chị có thể đi hỏi, hàng xóm nhà họ đều biết nó...”
Nghe tôi nói vậy, sự chú ý của “Triệu Vĩ Thông” lập tức chuyển từ trên người nhân viên công tác xã hội kia sang tôi, sau đó nó dùng về mặt tức giận nhìn tôi..
Lúc này Lý Như chưa hiểu chuyện gì, nói: “Có phải anh bị bệnh không! Con tôi mà tôi còn không biết à?”
Tôi thở dài nói: “Đúng vậy, chuyện này sao có thể xảy ra chứ..
Chị không cảm thấy con mình gần đây hơi khác sao?” Lý Như hơi sững sờ, có lẽ tôi đã nói đúng, nhưng sau đó cô ta hết sức tức giận lấy điện thoại di động ra uy hiếp tôi: “Anh còn nói linh tinh là tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Tôi tỏ vẻ không quan trọng: “Chị báo đi! Tôi muốn xem cảnh sát tin lời chị hay tin lời tôi?”