Người Tìm Xác

Chương 1772: Mặt trời mọc phía đông




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Thật ra từ đầu đến cuối quyền lựa chọn đều ở trong tay Mã Kiến, chỉ cần hắn đồng ý đi cùng Hoàng Đại Lâm xuống Âm Ti báo danh, tôi đương nhiên sẽ không tiếp tục gây khó khăn gì cho hai người đó, nhưng ngược lại tôi cũng sẽ không nương tay.

Chưa nói đến dạng lệ quỷ như Mã Kiến, mà kể cả con ma tốt bụng như Hoàng Đại Lâm cũng đều giống nhau, bởi vì không ai có thể đoán được chuyện tương lai nên dù hiện giờ trong lòng anh ta không có oán khí, nhưng chưa chắc sau này sẽ không, cho nên tối hôm nay nhất định phải giải quyết hết những vấn đề này mới được

“Tiểu Mã, đi với chủ đi!3Coi như chú xin cháu đấy!” Hoàng Đại Lâm nói mà hai mắt đỏ bừng

Mã Kiến nghe xong căm tức nhìn Mạnh Đào đang nằm trên đất rồi bảo: “Chú Hoàng, tại sao chú chết rồi mà vẫn còn tốt bụng như thế: Loại người như Mạnh Đào này tại sao chú phải nhiều lần cứu gã? Nếu không gã đã chết từ lâu rồi!” Hoàng Đại Lâm thở dài: “Tính của chú là như thế, có chết cũng không đổi..

Nghe chú, chúng ta cùng đi nào!” Cuối cùng Mã Kiến cũng thu lại khí thế quanh người dưới sự khổ tâm khuyên bảo của Hoàng Đại Lâm, hắn bất đắc dĩ buông thõng bả vai và nói: “Được, cháu đi với chú...”

Chú Lê nhìn thấy thế bèn thở1dài một cái, rồi chú nhìn thoáng qua đồng hồ và nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta mau tranh thủ đưa bọn họ ra ngoài đi, chắc bên ngoài đã có âm sai chờ sẵn rồi.” Sau đó mấy người chúng tôi dẫn theo Hoàng Đại Lâm và Mã Kiến chuẩn bị đi ra cổng chính của nhà máy, trong lúc này Chú Lê từ đầu đến cuối đều dùng dây đỏ kiềm chế Mã Kiến mà không dám tùy tiện thả hắn ra

Mạnh Đào vừa rồi còn nằm co quắp trên mặt đất, thấy chúng tôi đi hết cả thì sợ quá nhảy dựng lên, sau đó đuổi theo nói: “Mấy vị cao nhân..

Đừng, đừng để tối ở lại đây một mình!” Tôi quay đầu nhìn vết6máu đã khô trên mặt cậu ta, thầm nghĩ rằng tên này máu me đầy mặt mà đi theo cũng không ổn, thế là tôi nói với cậu ta: “Hiện giờ trong ký túc xá rất an toàn, tôi khuyên cậu vẫn nên ở lại đây tốt hơn.” Mạnh Đào nghe xong quay đầu nhìn thoáng qua ký túc xá không có một ai, sau đó lập tức chạy chậm đuổi theo và nói: “Tôi cảm thấy chỗ an toàn nhất vẫn là đi theo bên cạnh các vị” Tôi hơi không kiên nhẫn nói: “Cậu muốn đi theo thì đi đi!” Lúc chúng tôi đi ra cửa chính của nhà máy, bảo vệ đã được dặn trước nên mở cửa ngay cho chúng tôi

Tôi liếc mắt nhìn thì4thấy đúng là có một bóng đen cao gầy đứng ở ngoài cửa, xem ra đúng như Chú Lê đã tính, âm sai đã chờ ở đây từ lâu.

Chú Lê thấy thế mới buông lỏng dây thừng trong tay và nói với Mã Kiến, Hoàng Đại Lâm: “Hai người mau đi đi!”

Hoàng Đại Lâm nghe xong lập tức kéo Mã Kiến đã khôi phục tự do đi ra cửa, ai ngờ đúng lúc này Mã Kiến đột nhiên nhìn thoáng qua Mạnh Đào đang đi theo chúng tôi ở phía xa, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ gian xảo..

Tôi thấy thể trong lòng biết không ổn rồi, chỉ sợ Mã Kiến đồng ý rời đi chẳng qua chỉ là để câu giờ, mục đích cuối cùng của hắn3vẫn là tính mạng của Mạnh Đào! Nhưng lúc này muốn bổ cứu thì đã không kịp rồi

Tôi thấy âm hồn Mã Kiến hóa thành một cơn gió nhanh chóng xuyên qua mấy người chúng tôi rồi tiến thẳng về phía Mạnh Đào.

Mạnh Đào vừa rồi còn đang vô cùng lo sợ bỗng nhiên mắt nhìn thẳng tắp, rồi sau đó xoay người chạy đến một tòa nhà cao tầng gần nhất..

Tôi và Đinh Nhất liếc nhau một cái lập tức đuổi theo

Đến khi hai chúng tôi thở ra bằng tai” leo lên được mái nhà thì đã thấy ấm hỗn Hoàng Đại Lâm tới trước một bước và đang kéo chặt lấy Mạnh Đào bị Mã Kiến bám thân.

Mã Kiến tức hổn hển quát lên: “Chú Hoàng, chú mau thả tay ra! Chỉ thiếu một chút là cháu có thể giết được thằng này! Chú đi theo âm sai rời khỏi đây đi, còn cháu nhất định không đi được rồi!”

Tôi và Đinh Nhất thừa dịp này nhào đến, mà đúng lúc đó Hoàng Đại Lâm không giữ chặt được, thể là Mã Kiến mang theo thân thể Mạnh Đào nhảy xuống từ mái nhà..

Cũng may vào lúc cuối cùng Đinh Nhất khẽ vươn tay chụp được quần áo Mạnh Đào.

Tôi cũng tiến tới giúp Đinh Nhất kéo Mạnh Đào lên, nhưng đúng lúc này Mã Kiến bắt đầu muốn cởi quần áo, hắn sắp trượt ra khỏi quần áo và rơi xuống dưới.

Nhìn cảnh này tôi biết mình không thể đợi thêm được nữa, bèn rút Kim Cương Xử bên hông ra rồi đâm mạnh vào huyệt Bách Hội của Mạnh Đào

Mạnh Đào lập tức ngừng giãy giụa, cơ thể trở nên mềm oặt mặc cho Đinh Nhất kéo cậu ta lên

Cùng lúc đó tôi nhìn thấy Kim Cương Xử cứ như một cái máy hút bụi hút âm hồn của Mã Kiến ra khỏi thân thể Mạnh Đào..

Vẻ mặt Mã Kiến đầy đau đớn khi bị Kim Cương Xử hút ra, Hoàng Đại Lâm ở bên cạnh không ngừng cầu xin, hy vọng tôi có thể tha cho Mã Kiến

Nhưng tôi biết đến lúc này có nói gì cũng đều đã muộn, vì chính khí trong Kim Cương Xử đã dân xâm chiếm âm hôn Mã Kiến, hắn đang từ từ biến mất

Đúng lúc này tôi đột nhiên cảm giác cái Kim Cương Xử trở nên càng lúc càng nóng, gần như sắp bỏng tay

Cũng may âm hồn Mã Kiến nhanh chóng bị nó nuốt gần như tan biến, mà tôi cũng cảm giác Kim Cương Xử trong nháy mắt đã khôi phục bình thường

Đợi tới lúc mấy người Chú Lê chạy đến thì tất cả đều đã kết thúc, Đinh Nhất tát Mạnh Đào một cái để cậu ta tỉnh lại

Mạnh Đào biết mình vừa suýt chết thì sợ tái cả mặt, im re

Tôi thu lại Kim Cương Xử, sau đó ngồi xuống trước người Mạnh Đào, lạnh giọng nói: “Hôm nay cậu có thể giữ được một mạng không phải do số may mà do chưa đến lúc chết..

Sau này muốn bình yên vô sự thì hãy sống cho tốt vào!” Nói xong, tôi đứng dậy và bảo với Hoàng Đại Lâm: “Mỗi người đều có số mệnh riêng, đây là số mệnh Mã Kiến tự chọn cho mình, hiện giờ đến lượt anh lựa chọn, đi theo âm sai ngoài công hay ở lại rồi có kết cục như Mã Kiến?”

Hoàng Đại Lâm nghe xong nhìn tôi một chút, rồi sau đó nói bằng giọng âm u: “Tiểu Mã không còn ở đây, tôi cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.” Nói rồi Hoàng Đại Lâm bồng bềnh ung dung ra cổng nhà máy rồi đi theo bóng đen cao gây, cùng biến mất

Đúng vào lúc này, phía Đông có một vệt sáng vô cùng chói mắt..

Mấy người chúng tôi đều biết trời đã sáng và tất cả đều đã kết thúc.