Người Tìm Xác

Chương 1765: Một tiếng thở dài




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Đương nhiên, chúng tôi cũng không thể cứ thể tìm đến nhà người ta, phải nhờ Triệu Bắc Hân lấy danh nghĩa lãnh đạo nhà máy dẫn chúng tôi đến hỏi thăm an ủi hai gia đình đó mới được

Thế là xế chiều ngày hôm ấy, Triệu Bắc Hân mang theo chút đồ đi cùng chúng tôi đến thôn cách phía Bắc khu dân cư mới hai mươi cây số.

Đoàn người chúng tôi đến nhà Mã Kiến trước, nhưng không biết vì sao cổng nhà anh ta lại khóa trái, hỏi thăm hàng xóm mới biết mấy hôm nay cha mẹ Mã Kiến đến nhà con gái trong thành phố chơi, mấy ngày nữa mới về, không còn cách nào, chúng tôi đành đến nhà An Tuệ Khiết...

Vì An Tuệ Khiết đã được cảnh sát xác định là tự tử, cho nên cũng không nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp,3bởi vậy khi người nhà cô ta nhìn thấy chúng tôi cũng không chào đón cho lắm

Có điều tự dưng có người tặng quà đến cửa, thấy mấy món đồ trên tay chúng tôi, bọn họ vẫn để chúng tôi vào trong nhà

Từ hồ sơ của An Tuệ Khiết có thể nhìn ra, cô ấy là con cả trong nhà, bên dưới cô ấy còn một em trai năm nay lên cấp ba

Sau khi An Tuệ Khiết trưởng thành đã vào trong nhà máy làm công nhân, gia đình cô ấy thuộc dạng trong nam khinh nữ.

Đương nhiên, tư tưởng này ở nông thôn vẫn khá phổ biến, vì trong mắt cha mẹ An Tuệ Khiết, con gái cho dù giỏi giang thể nào thì sau này cũng phải đi lấy chồng, con trai thì lại khác, sau này bọn họ có thể trông cậy vào con trai dưỡng già cho1họ.

Có điều hôm nay chúng tôi đến cũng không phải để tìm hiểu xem cha mẹ An Tuệ Khiết đối với cô ấy thế nào, mà là muốn tìm xem trong nhà An Tuệ Khiết có còn thứ gì mà cô ấy rất yêu quý khi còn sống hay không.

Nhưng chúng tôi cũng không thể nói thẳng mục đích đó với cha mẹ An Tuệ Khiết được, nên chúng tôi đã viện một lý do, nói là hiện nay nhà máy cần tìm lại một quyển sổ ghi lại quá trình công tác của An Tuệ Khiết, nếu không bên tài vụ không có cách nào tính tiền tử tuất cho cô ấy.

Mẹ An Tuệ Khiết nghe vậy vội vàng đi vào phòng con gái tìm kiếm, nhưng bọn họ làm sao có thể tìm được một thứ không hề tồn tại chứ? Sở dĩ chúng tôi nói như vậy chính6là để chúng tôi có cớ để vào phòng An Tuệ Khiết giúp bạn họ tìm kiếm, may ra sẽ có cơ hội tìm được vật gì đó đặc biệt thuộc về An Tuệ Khiết

Quả nhiên, không bao lâu sau mẹ An Tuệ Khiết lo lắng đi đến: “Quyển sổ công tác kia trông như thế nào? Tôi không tìm được?”

Tôi vội vàng nói: “Đó là một quyển sổ nhỏ màu xanh lục, công nhân nào trong nhà máy cũng có, hay là để cháu vào tìm giúp cô nhé?”

Chắc có lẽ trong phòng An Tuệ Khiết cũng không có thứ gì đáng tiền, nên mẹ An Tuệ Khiết không đắn đo gì nhiều đã đồng ý để tôi vào tìm giúp bà ấy

Khi tôi đi vào phòng An Tuệ Khiết, trong phòng có một hơi thở thiếu nữ đặc thù ập vào tôi, nếu như ở gia đình bình thường4trong thành phố thì với tuổi của An Tuệ Khiết vẫn còn đang đi học, trong khi cô ấy đã sớm phải vào nhà máy đi làm...

Từ cách bày biện, trang trí trong phòng có thể thấy, An Tuệ Khiết là một cô gái hết sức tiết kiệm, đồng thời là một cô gái rất yêu đời, đồ đạc trong phòng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên tường còn dán đầy giấy khen của cô khi còn đi học.

Nói thật, từ khi bước chân vào căn phòng của An Tuệ Khiết, tôi dường như cảm nhận được cả cuộc đời của cô ấy, tôi không nhịn được mà cảm thấy tiếc nuối trong lòng..

Lúc này mẹ của An Tuệ Khiết đi ở đằng trước bỗng quay người lại nói: “Con gái tôi không phải tự sát!” Tôi cũng không biết nên trả lời bà ấy thế nào, đành gật3đầu nói: “Cá nhân cháu tin lời cô, những cảnh sát và nhà máy không tin thì cháu cũng không có cách nào..

Cô An này, nếu như cô có chuyện gì khó xử có thể nói với cháu, cháu sẽ về cố gắng nghĩ cách, cô thấy thế nào?”

Mẹ An Tuệ Khiết nghe xong cười bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều đã khẳng định con tôi tự sát, cậu có thể giúp chúng tôi thế nào đây? Nhưng tôi hiểu con gái mình, nó sẽ không thể nào tự sát đâu.” Sau khi nói xong, bà ấy chỉ vào một cái bàn học nhỏ trong phòng và nói: “Đổ của Tiểu Khiết đểu ở đây, tôi vừa mới mở ra nhưng không tìm được thứ mà cậu nói...”

Tôi vội vàng đến trước bàn sách nhỏ kia, dùng tay chạm khẽ vào từng thứ, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của tàn hồn An Tuệ Khiết..

Không ngờ, đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh than khóc như có như không của phụ nữ.

Lúc ấy trong phòng chỉ có tôi và bà An, nhưng từ khi bước vào bà An vẫn luôn đứng phía trước tôi, cho nên tiếng nói của bà ấy không thể nào xuất hiện sau lưng tôi được

May mà tôi đã từng gặp không ít hoàn cảnh còn hoành tráng hơn, nên khi nghe thấy tiếng than khóc này cũng không hốt hoảng, tối giả bộ điềm tĩnh như không có việc gì xảy ra và quay đầu lại nhìn, có một cái bóng hư ảo bồng bềnh ở bên cạnh cửa tủ quần áo phía sau

Mặc dù lúc đó tôi chưa chắc chắn cái bóng kia có phải là âm hồn của An Tuệ Khiết hay không, nhưng bây giờ đang là giữa ban ngày, cho dù có là lệ quỷ mạnh đến mức nào cũng không thể hiện thân giữa ban ngày được! Đúng lúc này Đinh Nhất đi đến, anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau thì hiểu ngay tôi đã nhìn thấy thứ gì đó, nhưng từ ánh mắt nghi hoặc của anh ta có thể nhận ra, anh ta không nhìn thấy gì cả.

“Thế nào?” Đinh Nhất thì thầm.

Tôi lắc đầu: “Không có việc gì..

Có thể là do hoa mắt.” Nói xong tôi tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm thứ đặc biệt thuộc về An Tuệ Khiết, tiếc rằng trên bàn học trừ một số sách giáo khoa mà cô ấy đã từng dùng thì không có thứ gì đặc biệt.

Đến tận khi mẹ An Tuệ Khiết nói một câu đã nhắc tôi, vẻ mặt bà ấy đầy thương cảm nhận những tờ giấy khen trên tường và nói: “Tiểu Khiết rất thích những tờ giấy khen này, chỉ tiếc khi hỏa táng không thể đốt nó cùng con bé”

Tôi thầm nghĩ trong lòng, những tờ giấy khen này là niềm tự hào cả đời này của cô ấy, biết đâu trên đó lại có chứa tàn hồn của cô ấy? Nghĩ vậy tôi đưa tay sờ thử lên những tờ giấy khen kia, hy vọng có thể cảm nhận được thứ gì đó...