Người Tìm Xác

Chương 1763: Lần xin giúp đỡ cuối cùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Vì từ lời nhận xét của mọi người, từ Triệu Bắc Hân đến lãnh đạo nhà máy, cho đến bà chị bán hàng trong siêu thị đều đánh giá Hoàng Đại Lâm là một người hiền lành, bị nhà máy chèn ép như vậy cũng không đi kiện cáo gì, vẫn thành thật làm việc trong nhà máy.

Nếu như không phải Hoàng Đại Lâm bị lên cơn đau tim đột ngột qua đời, có khi bây giờ anh ta vẫn đang cần cù làm việc trong nhà máy ấy chứ? Một người như vậy, trước khi chết đã phải trải qua chuyện gì mới khiến cho anh ta biến thành một oan hồn đi hại người chứ? Lúc này từ phía giường Mạnh Đào truyền đến tiếng ngáy, nếu thằng nhóc này mà biết trong phòng ngoại trừ có thêm mấy3người lạ mặt chúng tôi, thì còn có thêm một oan hồn nữa..

không biết cậu ta có thể ngủ ngon như bây giờ không nhỉ?

Đột nhiên, bóng người mới vừa rồi vẫn còn ngồi trên giường Tôn Lương Tả đột nhiên lắc mình đi đến trước giường Mạnh Đào, Chú Lê lập tức rút ra một lá bùa dán thẳng lên bóng người kia.

Một tiếng “ba” vang lên, oan hồn Hoàng Đại Lâm lập tức lùi về phía sau mấy bước, cùng lúc này Mạnh Đào vốn đang say rượu ngủ say cũng bừng tỉnh, cậu ta hoảng sợ nhìn Hoàng Đại Lâm dần dần biến mất ngoài cửa

Mãi sau mới nghe Mạnh Đào lầm bầm nói: “Tại sao lại đến tìm tôi? Cái chết của anh không liên quan gì đến tôi cả! Tôi đã nói với Dương Mộc Sâm1rồi! Là anh ta bỏ mặc anh!” Thấy tên nhóc này nhắc đến tên người nhảy lầu thứ tư, Dương Mộc Sâm, tôi lập tức xuống giường bật đèn, sau đó lạnh lùng hỏi cậu ta: “Trước đây Hoàng Đại Lâm đã chết như thế nào? Có phải có liên quan đến cậu không?” Đột ngột có ánh sáng khiến Mạnh Đào chưa kịp thích ứng, cậu ta sững người nhìn chúng tôi một lúc mới bừng tỉnh: “Tại sao lại là các anh? Anh, sao các anh lại ở trong phòng tôi?”

Sau khi nói xong, cậu ta lập tức nhìn sang những chiếc giường khác, lúc này cậu ta mới phát hiện ở đây ngoài mấy người chúng tôi ra thì không còn người công nhân nào khác.

“Mọi người đâu rồi? Triệu..

Triệu Toàn và Diệp Cường đâu? Các người vào6bằng cách nào? Các người dựa vào cái gì mà vào phòng chúng tôi?” Mạnh Đào mới trải qua kinh hãi nên càng nói càng kích động.

Tôi không nhịn được quát lên: “Im mồm! Nói thật cho cậu biết, tất cả công nhân ở cùng phòng với cậu đều đã bị chúng tôi chuyển sang nơi khác rồi! Hôm nay chúng tôi đến là vì muốn điều tra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ông Hoàng Đại Lâm! Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy oan hồn của Hoàng Đại Lâm rồi, nếu cậu không muốn phải chết thảm như Tôn Lương Tả, thì hãy khổn hồn kể hết những chuyện mình biết cho rõ ràng, như vậy may ra mới giữ được cái mạng nhỏ của cậu!”

Nghe tôi nói xong, ánh mắt Mạnh Đào không ngừng đảo qua4đảo lại, có lẽ trong lòng cậu ta có quỷ nên chột dạ..

Chú Lê tiện đà tấn công luôn: “Chúng tôi là người do Tổng giám đốc Phác mời đến giải quyết những chuyện xảy ra gần đây trong nhà máy, loại chuyện liên quan đến oan hồn này không phải cậu cứ rời khỏi nhà máy là có thể hóa giải

Chúng tôi đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để truy cứu trách nhiệm, nếu như cậu còn muốn sống rời khỏi nơi này thì tôi khuyên cậu nên nói thật ra đi.”

Mạnh Đào nghe xong cười khổ: “Tôi cũng biết mấy vị là cao nhân, có điều tôi thực sự không hại chết thảy Hoàng, hôm đó anh ấy thực sự bị lên cơn đau tim rồi qua đời.”

Tôi lạnh lùng nói: “Thật vậy sao? Vậy3cậu sợ cái gì? Vì sao oan hồn của Hoàng Đại Lâm lại đến tìm cậu? Nếu bây giờ cậu mà không nói thật thì đổi lại sẽ là thêm một công nhân nữa ngã lầu chết mà thôi.”

Mạnh Đào nghe vậy thì tỏ ra bất lực, dùng tay vò tóc, một lúc sau cậu ta mới ngập ngừng kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra hôm Hoàng Đại Lâm chết: “Hôm đó..

hôm đó thấy Hoàng nói mình không thoải mái...”

Hóa ra sau khi Hoàng Đại Lâm bị phân về tổ bọn họ làm việc, vì cấp trên cố ý dặn dò phải giảm bớt công việc và thời gian làm việc của anh ta, cho nên lượng công việc anh ta làm chỉ bằng một nửa so với một người công nhân bình thường, như vậy sẽ khiến lượng công việc và thời gian làm của những người cùng tổ tăng lên

Chính vì thế mà Mạnh Đào đã từng tìm đến Triệu Bắc Hân phản ánh về vấn đề này, đề nghị nhà máy tăng thêm một công nhân cho tổ của họ

Thế nhưng sau khi nhà máy họp nghiên cứu và thảo luận thì cho rằng việc này không cần thiết, cho nên không đồng ý với đề nghị của nhóm Mạnh Đào.

Mặc dù ban đầu công nhân trong tổ cũng rất thông cảm và chiều cổ đến Hoàng Đại Lâm, thế nhưng cũng nhận tiền như nhau mà công việc lại phải làm nhiều hơn, một ngày hai ngày còn chịu được, thời gian dài bắt đầu có công nhân cảm thấy khó chịu

Nhất là khi thân thể Hoàng Đại Lâm không thoải mái, muốn xin nghỉ, càng khiến cho những công nhân trong tổ không vui vẻ...

Sáng hôm Hoàng Đại Lâm xảy ra chuyện, anh ta vẫn vào xưởng làm như mọi ngày, nhưng làm được một nửa buổi thì cảm thấy lồng ngực khó chịu, buồn buồn, thế là anh ta xin tổ trưởng lúc đó là Dương Mộc Sâm cho về ký túc xá nghỉ, Mặc dù thiếu đi Hoàng Đại Lâm, nhưng lượng công việc hôm đó vẫn phải hoàn thành, thể là mọi người cùng tổ đành phải tăng ca đêm để bù lại.

Khi đó, ngoại trừ Mạnh Đào thì còn có Vu Hải Đông cũng ở cùng phòng ký túc xá với Hoàng Đại Lâm, trước giờ cơm tối, bọn họ có quay lại ký túc xá để lấy đồ, cũng chính lúc đó, sắc mặt Hoàng Đại Lâm tái nhợt, anh ta nói với hai người bọn họ rằng mình rất khó chịu, bọn họ có thể nói với tổ trưởng Dương Mộc Sâm tìm một chiếc xe đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra không.

Vì phải làm thêm giờ nên Mạnh Đào và Vu Đông Hải khó tránh khỏi có phần tức giận, họ miễn cưỡng nói: “Được, nếu chúng tôi nhìn thấy tổ trưởng Dương sẽ nói với anh ta...”

Kết quả, sau khi hai người này đi vào nhà máy thì quên luôn chuyện này, chờ đến khi bọn họ nhớ ra thì đã hơn hai tiếng sau

Mà lúc này Dương Mộc Sâm vì phải làm thêm giờ nên tâm trạng bực bội, vừa nghe Mạnh Đào và Vu Đông Hải báo cáo tình hình lập tức tức giận, nói: “Thân thể anh Hoàng không thoải mái à, bây giờ đã mấy giờ rồi? Chúng ta còn phải hoàn thành xong việc đã, sáng ngày mai tôi sẽ sắp xếp xe đưa anh ta đi bệnh viện kiểm tra!”