*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Triệu Xuân Dương nóng như lửa đốt, bà ta biết rõ đây có thể là cạm bẫy, nhưng vì con gái nên bà ta không quan tâm nữa mà chạy đến.
Quay trở lại con ngõ nhỏ này, tâm trạng của Triệu Xuân Dương hoàn toàn khác với lần trước, mấy năm trước đây bà ta xuất hiện với tư cách người đi đánh ghen, còn bây giờ lại lo lắng giống như tội nhân chờ phán xét
Trong trí nhớ của bà ta, con ngõ nhỏ này vừa cũ vừa nát, bây giờ đến nó vẫn không thay đổi nhiều..
Chỉ là tâm trạng của bà ta khác mà thôi
Lúc Triệu Xuân Dương đứng ở cửa quán ăn thì thấy cánh cửa được hạ xuống một nửa,3có thể dễ dàng nhìn thấy từ phía dưới là bên trong có người đang đi lại..
Lúc này Triệu Xuân Dương thở dài một hơi rồi gập người chui vào
Sau khi Triệu Xuân Dương đi vào thì phát hiện tình cảnh bên trong không giống với những gì mình tưởng tượng, con gái bà ta đang vui vẻ ngồi ăn với một người phụ nữ! Giả Bình Bình thấy mẹ đến lập tức đứng lên chào rồi nói: “Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến? Nếu không phải quán ăn nhỏ này là do bạn của đàn chị mở thì đã đóng cửa từ lâu rồi.”
Lúc này người phụ nữ đó từ từ quay đầu nhìn về phía Triệu Xuân Dương, trên mặt cô ta còn có1một nụ cười lạnh lùng không dễ phát hiện...
“Vị này chính là dì nhà à! Bình Bình thường xuyên nhắc đến dì với cháu...” Giọng nói của người phụ nữ này nhẹ nhàng giống như lần đầu nhìn thấy mẹ của bạn thân, cử chỉ phóng khoáng lại rất đúng mực
Những hành động này lại vô cùng chói mắt đối với Triệu Xuân Dương, nếu đổi lại là người khác chào hỏi thì không có gì phải trách móc, nhưng người phụ nữ này chính là người có thù sâu như biển với bà ta, Liễu Mai.
Lúc đó Triệu Xuân Dương thật sự rất muốn nói cho con gái biết rằng người phụ nữ này không phải đàn chị khóa trên của cô bé, thậm chí cô6ta đã không còn là người sống! Nhưng bà ta sợ một khi biết được sự thật, con gái sẽ không thể chấp nhận được, hơn nữa Triệu Xuân Dương còn sợ con gái mình bị tổn thương
Năm đó khi Giả Vạn Xuân qua đời, Triệu Xuân Dương vẫn luôn giấu giếm hai đứa con gái để bọn chúng yên tâm đi học ở nước ngoài..
Sau đó cũng chỉ nói Giả Vạn Xuân đột ngột qua đời vì bệnh tim, còn những chuyện khác bà ta không hề nhắc tới một chữ
Nếu năm đó đã không nói thì bây giờ càng không thể nói, hơn nữa Triệu Xuân Dương cũng sợ mình mà nói hết ra thì nhỡ đâu Liễu Mai đột nhiên trở mặt..
Đến lúc đó4hai mẹ con Triệu Xuân Dương đừng nghĩ rời khỏi đây.
Liễu Mai thấy Triệu Xuân Dương chỉ lạnh lùng nhìn mình mà không nói lời nào, cô ta bèn cười và nói: “Dì ngồi đây nhé? Có phải dì không quen khi đến chỗ nhỏ như thế này để ăn cơm không?”
Giả Bình Bình nghe thấy thế thì kéo tay Triệu Xuân Dương ngồi xuống rồi bảo: “Đúng đấy mẹ à, sao mẹ còn đứng đây? Mẹ đợi một lát nhé! Con đi xuống bảo đầu bếp nấu thêm hai món nữa.” Giả Bình Bình nói rồi đứng dậy đi vào trong bếp..
Nếu không phải có con gái ở bên cạnh thì chắc Triệu Xuân Dương đã sợ đến mức toàn thân phát run, lúc này bà3ta thấy con gái tạm thời rời đi mới cố gắng gượng hỏi Liễu Mai: “Cô..
Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?” Liễu Mai mở to mắt, đáp lời: “Chị, chị nói thử xem? Em muốn gì chẳng lẽ chị còn không biết sao? Chị hãy ném tất cả đồ vật trừ tà trên người xuống đất...”
Triệu Xuân Dương ngồi bên cạnh run giọng bảo: “Xin đừng làm hại con gái của tôi, cô có thể lấy cái mạng này đi...” Lúc này Liễu Mai cười lạnh một tiếng và nói: “Nếu như mấy năm trước chị nói với tôi như thế thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút, nhưng giờ tôi không có quá nhiều hứng thú đối với việc lấy mạng chó của chị”
Triệu Xuân Dương sợ Liễu Mai sẽ làm hại con gái mình nên liên tục cầu xin: “Chỉ cần không làm hại con gái tôi thì cô muốn thể nào cũng được.” Liễu Mai lạnh lùng hỏi: “Ồ? Vậy chị nói cho tôi biết..
Tro cốt của chị gái tới bây giờ đang ở đâu?” Triệu Xuân Dương nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lời nói tiếp theo của Liễu Mai lại làm bà ta lo sợ
“Chị có phát hiện gần đây thiếu đi một số nhân viên lâu năm trong công ty của chị không?” Liễu Mai nói
Thật ra không cần Liễu Mai nhắc tới thì Triệu Xuân Dương cũng phát hiện ra từ lâu, những nhân viên mấy năm trước đi giúp bà ta đập phá cửa hàng ăn sáng đều liên tục qua đời vì đủ loại lý do trong vài năm qua..
Bọn họ có người chết vì bệnh, có người chết vì bị tai nạn
Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì cái chết của họ không có gì bất thường, nhưng chỉ có Triệu Xuân Dương tự biết, những người này chết cũng không quá bình thường
Bọn họ đều bị cô hại chết à?” Liễu Mai mỉm cười hỏi lại: “Chị đoán thử xem?”
Lúc này Giả Bình Bình đi từ trong bếp ra, trên tay cô bé còn cầm theo một đĩa rau xào, Giả Bình Bình cười hỏi hai người: “Mẹ và chị nói chuyện gì thế? Không ngờ nhanh như thế mà cả hai đã có đề tài chung rồi!”
Triệu Xuân Dương hơi lúng túng, cười và bảo: “Đâu có trò chuyện gì đâu..
Cái con bé này cũng thật là, sao không gọi bạn về nhà mà lại đi tới kiểu quán nhỏ mất vệ sinh này?”
Sở dĩ Triệu Xuân Dương nói như vậy là vì trong nhà có rất nhiều vật trừ tà, kể cả có tà ma lợi hại hơn nữa thì cũng không dám tùy tiện đi vào
Tất nhiên Liễu Mai cũng biết điều này, nên đó chính là lý do mà nhiều năm qua cô ta vẫn không đi tìm Triệu Xuân Dương báo thù.
Lúc này Liễu Mai lại nói với vẻ không quan trọng: “Như thế cũng tốt, lần sau cháu nhất định sẽ mang theo quà đến nhà chơi.”
Sau đó chỉ mình Giả Bình Bình liên tục nói chuyện, còn Liễu Mai và Triệu Xuân Dương đều im lặng không nói gì
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Xuân Dương nóng lòng muốn dẫn theo con gái rời đi, nhưng đương nhiên Liễu Mai sẽ không để hai mẹ con họ đi đơn giản như thế...
Liễu Mai nhẹ nhàng thổi một cái vào Giả Bình Bình, cô bé bỗng bất ngờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Triệu Xuân Dương thấy thế hoảng sợ nói: “Cô làm gì con gái tôi thế?” Liễu Mai nhún vai: “Yên tâm, tôi chỉ làm nó ngủ một lát thôi..
Giờ đến lượt chị nói cho tôi biết tro cốt của chị gái tôi chôn ở chỗ nào?”