Người Tìm Xác

Chương 174: Những bức tượng kỳ lạ




Ngay trong hôm đó, chúng tôi đi tìm hiểu về giáo sư Tôn này, muốn gặp ông ta. Nhưng thật không khéo, ông ta vừa đưa học sinh đi xem triển lãm ở tỉnh khác, nếu muốn gặp thì chúng tôi phải chờ thêm mấy ngày nữa.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải về khách sạn trước. Nhưng sau đó nghe nói, trong phòng vẽ tranh ở học viện Mỹ thuật có để vài pho tượng ông ta điêu khắc, nên hôm sau ba chúng tôi lại quay trở lại học viện, muốn xem thử tác phẩm của vị nghệ nhân này.

Tô Bắc Bắc liên hệ với Thôi Giác, cô ấy nghe chúng tôi muốn thưởng lãm tác phẩm của giáo sư Tôn, thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiều nay không có tiết, để em đưa các anh chị đến phòng vẽ tranh mà chị Đoạn Triều Ca đã mất tích vậy, ở chỗ đó có hai tác phẩm của giáo sư Tôn.”

Khi tới tòa nhà có phòng vẽ tranh, tôi phát hiện bề ngoài của nơi này rất mới, nhưng phòng học bên trong đều đã rất cũ kĩ, chắc tầm hơn chục năm.

Loại tòa nhà cũ này có đặc điểm rất thần kỳ, chính là vào mùa hè thì rất mát mẻ. Dù bên ngoài có nóng đến thế nào, thì chỉ cần tới đây, sẽ lập tức cảm thấy sức nóng hạ xuống đến bốn, năm độ.

Tương tự như vậy, mùa đông rất lạnh, nên dù bây giờ đã là đầu xuân, nhưng tòa nhà này vẫn mang lại cảm giác lạnh buốt. Phòng vẽ tranh ở tầng hai, Thôi Giác đưa chúng tôi tới trước cửa phòng.

Cô ấy gõ cửa, có mấy sinh viên đang vẽ tranh, thế là chúng tôi lặng lẽ đi vào, cố gắng không quấy rầy đến họ. Mấy sinh viên này đang vẽ phác họa một trong những tác phẩm của giáo sư Tôn, bức tượng bán thân của một cô gái.

Nhìn bức tượng bán thân này, tôi chợt thấy kỳ lạ. Đáng lý ra vật liệu tạc tượng là đất sét, nhưng màu sắc của bức tượng này lại đỏ hơn nhiều so với đất sét bình thường, như thể nó được trộn với thứ gì khác.

Đinh Nhất chậm rãi tới gần bức tượng, cau mày ngửi. Tôi thấy mặt anh ta biến sắc, biết là đã có chuyện. Tôi đi tới bên cạnh hỏi khẽ: “Anh phát hiện ra gì thế?”

Anh ta nói thầm: “Đất sét này có vấn đề!”

“Vấn đề gì?” Tôi cảm thấy kỳ quái.

Đinh Nhất nói ngay: “Bên trong đất sét này có trộn lẫn máu, là máu người. Nếu không phải là máu dự trữ trong bệnh viện, thì với số máu trộn lẫn trong này, người hiến máu chắc chắn không thể sống được!”

Tôi giật mình, dùng máu người để trộn với đất sét, vậy cũng quá kinh dị rồi? Nhưng tôi biết Đinh Nhất không ngửi nhầm. Cái mũi của anh ta thính hơn cả chó, nếu đã nói vậy thì đó chính là máu người…

Tôi vội nhìn về phía bức tượng kia, lúc này mới phát hiện, thì ra loại cảm giác kỳ lạ vừa rồi chính là vì được trộn lẫn máu người. Hình như tôi có cảm nhận được chút tàn hồn, nhưng bởi vì không có thi thể, nên không có ký ức trong tàn hồn đó.

Là kiểu giáo sư gì mà lại dùng máu người trộn vào đất sét chứ? Chắc chắn lão già này có vấn đề, không hề đơn giản như bề ngoài.

Tác phẩm khác của ông ta là một nắm đấm, các khớp xương được khắc họa rất chi tiết, ngay cả hoa văn trên làn da cũng có thể thấy được.

Nhưng khi tôi chạm khẽ vào nắm đấm, không ngờ trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một cô gái trẻ đang cúi đầu vẽ tranh.

Không đúng? Tại sao một nắm đấm lại khiến tôi cảm nhận được tàn hồn? Chẳng lẽ trong này có thi thể, nhưng cái này chỉ là một nắm đấm nho nhỏ, lấy đâu ra cả một thi thể hoàn chỉnh chứ!

Trừ phi… là một bộ phận của nó.

Trước đó tôi chưa từng cảm nhận tàn hồn qua từng bộ phận, nên không biết một phần cơ thể cũng có năng lượng này. Chắc vì không phải là một thi thể hoàn chỉnh, nên kí ức cũng có hạn, tôi chỉ nhìn thấy một nữ sinh rất đẹp đang vẽ tranh. Trong ấn tượng về những sinh viên bị mất tích của tôi, hình như không có ai đẹp đến vậy.

Tô Bắc Bắc thấy chúng tôi thì thầm gì đó, thầm đoán có lẽ đã phát hiện ra đầu mối. Nhưng dù sao trong phòng vẽ tranh này còn có những sinh viên khác, nên chúng tôi không tiện thảo luận ở đây.

Ra khỏi phòng vẽ, tôi hỏi Thôi Giác có biết nơi nào được nhìn thấy thêm nhiều tác phẩm của giáo sư Tôn không? Thôi Giác nghĩ nghĩ rồi nói, hoặc là đi xem triển lãm, hoặc là tới nhà của ông ta. Nghe nói trong nhà ông ta còn có rất nhiều tác phẩm khác nữa!

Đáng tiếc, bây giờ chúng tôi đều không thể đến được hai chỗ đó, xem ra phải đợi vị giáo sư Tôn này trở về mới được. Rời khỏi dãy phòng cũ, Thôi Giác đưa chúng tôi đi dạo trong trường. Khi đi qua bảng thông báo, đúng lúc tôi nhìn thấy hình chụp của sinh viên được dán lên đó.

Tôi đi qua xem mới biết, thì ra đó là kết quả cuộc thi vẽ lần này của học viện Mỹ thuật. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một tấm ảnh rất quen mắt, nhìn kĩ mới thấy, đấy chẳng phải là cô gái trong ký ức của nắm đấm kia sao?

Tôi chỉ vào tấm hình đó rồi hỏi Thôi Giác: “Nữ sinh này là ai vậy?”

Thôi Giác ngạc nhiên, cô ấy tỏ ra châm chọc: “Sao thế? Anh cũng quan tâm đến cô ta à? Đây chính là hoa khôi của học viện bọn em, học trò cưng của giáo sư Tôn, Lý Tĩnh. Người bình thường không theo đuổi được đâu!”

Tôi không muốn mất thì giờ nói chuyện nhảm nhí với cô ấy, nên nói thẳng vào trọng điểm: “Có phải Lý Tĩnh cũng là một trong những người bị mất tích không?”

Lúc này Thôi Ngọc mới hiểu được ý của tôi, cô ấy không chắc chắn lắm, lắc đầu nói: “Em cũng không biết, em không quen Lý Tĩnh, nhưng hình như có một nam sinh học cùng lớp với cô ấy mất tích… Tên là gì nhỉ, họ Vương, là… đúng rồi, là Vương Hải Xuyên!”

Tôi vội mở điện thoại ra, lên mạng tìm hiểu về cậu bạn Vương Hải Xuyên này. Cậu ta mất tích vào mùa thu năm ngoái, nhưng khi nhìn ảnh chụp của Vương Hải Xuyên, tôi phát hiện cậu ta là một nam sinh có vóc dáng cao lớn. Chi tiết này không phù hợp với suy luận trước đó của tôi, những người bị hại đều có dáng người nhỏ, gầy.

Tôi không biết những sinh viên mất tích khác cũng có quan hệ với giáo sư Tôn hay không. Nhưng một phần thi thể của Vương Hải Xuyên xuất hiện trong tác phẩm của giáo sư Tôn, thì chắc chắn không thoát được quan hệ với ông ta.

Nghĩ tới đây, tôi nói mình muốn đi gặp vị hoa khôi học viện này. Nhưng Thôi Giác lại xua tay: “Em đã nói cô ta là học trò cưng của giáo sư Tôn mà, đương nhiên là đang cùng đi triển lãm ở tỉnh khác với ông ấy rồi!”

Tôi thấy đau cả đầu, lại không ở trường học, xem ra chỉ cần là người có dính líu đến vị giáo sư Tôn này, đều sẽ rất bận rộn nhỉ! Trước khi giáo sư Tôn về, chúng tôi chẳng thể làm gì được có phải không?

“Đúng rồi, còn phòng vẽ tranh nào có tác phẩm của giáo sư Tôn nữa không?” Tôi hỏi Thôi Giác.

Cô ấy nghĩ rồi nói: “Còn hai phòng vẽ nữa có, nhưng vì sao các anh chị lại có hứng thú với giáo sư Tôn vậy? Chẳng lẽ thầy ấy có liên quan gì đến chuyện Tô Nam Nam mất tích?”

Tôi cười: “Anh có nói như vậy đâu, anh chỉ không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào thôi.”

Thôi Giác gật đầu, không hỏi gì nữa, sau đó cô ấy đưa chúng tôi đến hai phòng vẽ tranh khác. Chúng tôi nhìn thấy một bức tượng bán thân của nam và một tác phẩm rất trừu tượng. Tôi có thể cảm thấy một chút tàn hồn trên chúng, mà những ký ức này hầu như đều có quan hệ tới Lý Tĩnh.