Người Tìm Xác

Chương 1732: Công việc bẩn thỉu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

cho nên mới nói, làm người thì nên sống lương thiện một chút, nếu không chẳng ai biết được khi nào sẽ gặp báo ứng

Sau đó Chú Lê còn khuyên tôi, hay là mua lại biệt thự của Lưu Đan đi, mặc dù bên ngoài mọi người đều cho rằng đó là đất hung, nhưng thực tế chúng tôi đều biết căn nhà kia không có vấn đề gì

Tôi vừa cười vừa lắc đầu nói: “Quên đi! Bây giờ cháu không có hứng thú mua nhà ma, chú thích thì tự mình mua đi!”

Chú Lê bĩu môi: “Chú mua nhiều nhà thể làm gì? Chú chỉ cần ngôi nhà nhỏ này là đủ rồi.”

Tôi cười không nói gì, thật ra sau khi số dư trong tài khoản ngân hàng của tôi lên đến tám con số, tôi dường như không còn ham3muốn tiền bạc quá nhiều nữa, bởi vì có một điều tôi hiểu rõ, trong mệnh cách của tôi nói rõ tôi không phải là người đại phú đại quý, cho nên cũng không cần tham luyến tiền bạc quá nhiều làm gì

Đương nhiên, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi lại có nhiều tiền như thế này, xem ra mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối, ví dụ như một người luôn nhát gan như tôi mà lại có ngày không sợ sống chết...

Chuyến hành trình xuống Âm Ti đã khiến tôi có định nghĩa mới về cuộc sống, chết không phải là kết thúc tất cả, chẳng qua chỉ là đổi một hình thái tồn tại khác mà thôi

Nếu như ai cũng có thể nghĩ được như vậy, thì khi đối mặt với thời1khắc sinh tử đều có thể nghĩ thoáng hơn một chút

Tối hôm đó, tôi đột nhiên bị buồn đi vệ sinh nên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ vẫn chưa đến ba giờ, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh

Không ngờ lúc quay ra đi qua phòng ngủ của Đinh Nhất, lại thấy phòng ngủ mở cửa hờ, tôi tò mò nhìn vào bên trong nhưng không thấy Đinh Nhất ở trong phòng.

Trong lòng tôi đầy nghi ngờ, vào giờ này Đinh Nhất có thể đi đâu chứ? Đinh Nhất trước giờ chưa từng giấu tôi chuyện gì, nay đã có bí mật riêng của mình rồi sao?

Mặc dù trong lòng không thoải mái lắm, nhưng tôi biết bây giờ Đinh Nhất mới thực sự là Đinh Nhất

Khi tôi ghé vào tai anh ta thì thầm gọi cái tên kia thì giữa3hai chúng tôi đã hình thành một bí mật không thể nói ra, tôi sợ rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ vì cái tên đó mà rời khỏi chúng tôi.

Đối với tôi, thân phận thực sự của Đinh Nhất là gì đã không còn quan trọng, anh ta, Chú Lê, chú họ đều là những người quan trọng trong cuộc đời của tôi

Trên đời này chẳng có bữa tiệc nào là không tàn, tôi chỉ hy vọng ngày đó đến càng muộn càng tốt...

Đêm hôm đó là lần đầu tiên tôi mất ngủ, vì tôi không thể không tò mò, một người không có “Cuộc sống nghề nghiệp” như Đinh Nhất sẽ đi đầu vào lúc nửa đêm thế này?

May mà sáu giờ sáng hôm sau tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi biết cái tên bỏ nhà đi chơi3cả đêm Đinh Nhất đã về nhà

Kim Bảo đương nhiên phản ứng nhanh hơn tôi, nó lập tức chạy ra trước cửa, ra sức ngửi ngửi trên người Đinh Nhất, dường như nó có thể ngửi ra Đinh Nhất đã đi đến đâu vậy.

Trong phút chốc tôi cảm thấy hơi hầm mộ Kim Bảo, tiếc là tôi không có năng lực như nó, lại không dám đi hỏi thẳng..

Bởi vì tôi hiểu Đinh Nhất rất rõ, anh ta không nói với tôi đã đi ra ngoài, thì chứng tỏ anh ta không muốn tôi biết việc này, cho dù tôi có hỏi, cùng lắm cũng chỉ nhận được sự im lặng từ anh ta

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh

Tôi biết Đinh Nhất đã đưa Kim Bảo ra ngoài đi dạo..

thế là9tôi mở cửa đi ra phòng khách, thấy trên bàn uống nước đã để sẵn một phần đồ ăn sáng.

Nhất thời trong lòng tôi rất xúc động, còn mua bữa sáng cho tôi chứng tỏ mặc dù anh ta đã tìm được ký ức trước kia, nhưng anh ta vẫn là Đinh Nhất mà tôi biết, điều khác biệt duy nhất là anh ta đã biết mình là ai

Buổi trưa tôi gọi điện cho Chú Lê, bóng gió hỏi có phải chú ấy đã nhận việc gì nên nửa đêm nửa hôm gọi Đinh Nhất đi hay không..

Nhưng kết quả tôi nhận được câu trả lời phủ định, chú ấy nói dạo này rảnh rỗi sắp mọc rễ rồi, lấy đầu ra việc gì!

Tôi cười bảo: “Chú đấy, có việc thì than mệt, rảnh rỗi thì kêu không thoải mái, cháu thấy mệnh của chú đúng là cả đời lao lực.” Chú Lê cười phá lên: “Mệnh lao lực thì sao? Mệnh lao lực dù sao cũng hơn so với đoản mệnh chứ! Có bao nhiêu người cả đời vất vả, mới nghỉ ngơi không được bao lâu thì đột nhiên chết đi, cháu biết tại sao không?”

Tôi tức giận nói: “Bởi vì bọn họ không có mệnh nhàn hạ thôi!”

“Đúng vậy! Cho nên bận bịu cũng có cái tốt của bận bịu, loại người như chúng ta không nên rảnh rỗi, càng bận bịu càng tốt...” Chú Lê nói với giọng hơi bất đắc dĩ

Tối hôm đó..

không biết Đinh Nhất lấy đâu ra một cái túi bằng da, kích thước vừa vặn để tối đựng Kim Cương Xử, có cái túi da này, tôi đeo “chày gỗ” bên hông nhìn cũng không quá lộ liễu.

Thế nhưng so với con dao thép trước đây, kích thước và trọng lượng của nó ít nhiều vẫn khiến tôi chưa quen, hơn nữa tôi vẫn chưa có cơ hội để kiểm chứng xem vật này có lợi hại hay không, nếu như chỉ có ngoại hình dọa người thì tôi không mang theo còn hơn..

Không ngờ mới nghĩ vậy mà mấy ngày sau tôi đã có cơ hội tốt để nghiệm chứng nó.

Thật ra, với thực lực hiện giờ, Chú Lê rất ít nhận mấy việc “Hàng ma đuổi quỷ”, nguyên nhân rất đơn giản, việc này không biết được bao nhiêu tiền lại khó làm! Nói thẳng ra thì là phí công phí sức mà không có kết quả tốt đẹp gì, cho nên nếu như không phải người quen nhờ, bình thường Chú Lê sẽ không nhận mấy loại việc này.

Thế nhưng gần đây không biết vì sao Chú Lê lại liên tiếp nhận may công việc “bẩn” này, hơn nữa còn có thái độ làm việc không biết mệt mỏi

Sau này Đinh Nhất mới nói cho tôi biết, đây là vì Chú Lê muốn rèn luyện Đàm Lỗi, vì kinh nghiệm thực chiến của tên nhóc này quá ít, nếu như sau này thực sự gặp phải chuyện gì đó, thì chỉ sợ lại thành mệnh bia đỡ đạn thì khố.

Tôi thấy cũng phải, mặc dù những người làm nghề như Chú Lê thường mười lần thì đến chín lần không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, phần lớn đều là lừa người, ra vẻ bận rộn một chút là được..

Nhưng dù vậy thì vẫn cần có bản lĩnh thực sự, vì không ai biết trước được lúc nào sẽ gặp phải “kẻ khó nuốt”.

Hôm nay Chú Lê nhận một việc đặc biệt “bẩn”, bởi vì đối phương là thân thích ở quê Chú Lê tìm đến nhờ, nên chú ấy mới không do dự nhận việc này.