Người Tìm Xác

Chương 1729: Nuôi mà không dạy là lỗi của cha




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nghĩ vậy, Lý Tiểu Vĩ hỏi thử Lưu Đan: “Trên bậc thang sao lại có bị được chứ? Em nói đùa gì vậy...” Nhưng Lưu Đan không nói gì nữa, chỉ nhìn Lý Tiểu Vĩ bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó xoay người xuống dưới nhà

Từ hôm đó trở đi, Lưu Đan trở nên thần thần bí bí, thỉnh thoảng lại vô tình cố ý nói ra mấy câu quái gở

Hơn nữa, Lý Tiểu Vĩ còn phát hiện, cũng chính từ thời điểm đó, dù nói thế nào Lưu Đan cũng không chịu ở chung phòng với mình.

Sau khi nghĩ lại, Lý Tiểu Vĩ nhận ra tất cả những chuyện này đều phát sinh từ khi bọn họ vào sống trong căn3nhà này, anh ta tin rằng chỉ cần chuyển khỏi đây, tất cả mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Nhưng có một điểm Lý Tiểu Vĩ không nghĩ đến, đó là anh ta không chờ được đến ngày đó..

Trong ký ức cuối cùng của Lý Tiểu Vĩ, buổi sáng hôm đó anh ta xuống nhà ăn sáng theo thường lệ, kết quả vừa đi đến đầu cầu thang thì đột nhiên có cảm giác sau lưng mình bị ai đó đẩy một cái

Có lẽ Lý Tiểu Vĩ không được may mắn như cha nuôi Lý Diệu Tường của anh ta, từ tổn thương ở phần cổ của anh ta có thể phán đoán, hẳn là đầu của anh ta đã bị gãy một1trăm tám mươi độ, chết tươi!

Có điều tôi không hiểu vì sao cuối cùng Lý Tiểu Vĩ lại bị Lý Diệu Tường kéo lên giường, chẳng lẽ là muốn anh ta nếm thử cảm giác bị liệt một chỗ trên giường à? Nhưng lúc đó anh ta đã chết rồi, làm như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì nữa chứ? Suy nghĩ của Lý Diệu Tường quả là khó lý giải! Sau khi biết đầu đuôi sự việc, tôi bảo Đinh Nhất đi đón Chú Lê đến, mấy chuyện hàng yêu đuổi quỷ phải nhờ đến ông chú ấy mới được

Đinh Nhất cảm thấy không yên tâm lắm: “Một mình cậu ở đây được không?”

Tôi cười khẽ: “Tôi yêu như gà vậy3à? Hơn nữa, không phải Lý Diệu Tường đã bị trói rồi sao? Anh nhanh đi đi!”

Khi hai chúng tôi ra khỏi phòng ngủ, Lý Diệu Tường đang quấn trên người Lưu Đan dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào chúng tôi

Tôi quay lại nói với Đinh Nhất: “Anh đi nhanh lên, việc này nhất định phải làm xong trước khi trời sáng!”

Lý Diệu Tường nhìn thấy Đinh Nhất rời đi thì lạnh lùng cười một tiếng, nếu không phải ông ta nhập vào người một phụ nữ thì tôi đã cho ông ta một đá từ lâu rồi

Hơn nữa, tôi rất tò mò Lý Diệu Tường thực sự muốn làm gì nữa? Thế là tôi bèn đi đến gần, móc3chiếc tất trong miệng ông ta ra và nói: “Lý Diệu Tường, ông đã báo thù xong rồi, vì sao còn không chịu rời đi?”

Lý Diệu Tường khinh miệt xì một tiếng: “Tại sao tao phải đi? Đây là nhà tao! Sao thế? Đi tìm viện binh à? Nói cho mày biết! Ai đến cũng vô dụng thôi, tao đã ký hiệp ước với Ẩm Ti, không ai có thể ngăn tao báo thù!” Tôi hiếu kỳ hỏi: “Chuyện này còn có thể ký hiệp ước à? Ông định lừa ai thế?”

Lý Diệu Tường tỏ vẻ không quan trọng: “Không tin mày có thể thử, xem có ai có thể đuổi tạo ra khỏi người con khốn này hay không?”

Tôi vẫn không hiểu:9“Không đúng, sao ông cứ nhất định phải ám vào Lưu Đan chứ! Chẳng lẽ vì muốn hưởng thụ những thứ đã từng thuộc về mình?”

Lý Diệu Tường hừ lạnh: “Sau khi Lý Tiểu Vĩ chết, theo pháp luật con khốn này sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp, tao còn không biết nó có âm mưu gì à? Lúc trước nếu không phải vì nó, Tiểu Vĩ sẽ hại chết tạo sao? Mặc dù tao không thể trực tiếp giết chết nó, nhưng tao muốn bắt nó phải trả giá gấp mười gấp trăm lần.”

Tôi tức giận, nói: “Ông cho rằng nếu không có Lưu Đan thì Lý Tiểu Vĩ vẫn là con trai ngoan của ông à? Nằm mơ đi! Anh ta trở thành kẻ ích kỷ như thể còn chẳng phải do chính ông nuông chiều mà ra? Đây là ông gieo nhân nào nhận quả nấy thôi!”

Lý Diệu Tường phẫn nộ, tức giận quát: “Mày nói bậy! Mày nói bậy! Câm mồm!”

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận kèm theo đau lòng của ông ta mà tiếc nuối, nói: “Ông nói xem ông giết chết Lý Tiểu Vĩ thì có ích gì chứ? Tôi tin rằng khi ông quay lại Địa Phủ cũng vẫn phải chịu trừng phạt, ông nói xem sao ông phải khổ như vậy? Khi còn sống ông cũng là người kinh doanh, cái gì gọi là dừng lại đúng lúc chẳng lẽ ông không hiểu? Mặc dù đời này ông kết thúc không yên lành, nhưng ông sẽ nhanh chóng được đầu thai, bắt đầu sống một cuộc đời khác, đây mới là lựa chọn chính xác nhất của ông! Hơn nữa, tôi tin rằng với năng lực của ông, kiếp sau nhất định sẽ vẫn là người có tiền, cuộc sống còn sung túc hơn nhiều

Nhưng bây giờ ông hại chết Lý Tiểu Vĩ, mặc dù ông nói rằng là ông đang báo thù cho mình, nhưng xuống Địa Phủ chỉ sợ không thể đầu thai làm người được nữa...”

Lý Diệu Tường nghe tôi nói huyền thuyền một tràng, nhưng lại không hề có chút hối hận nào, ông ta nói: “Liên quan gì đến mày? Tao muốn báo thù đấy! Sau này tạo cũng không muốn luân hồi chuyển kiếp đấy thì làm sao? Trong thế gian này thêm tao cũng không nhiều, bớt tao cũng không thiểu! Tao không quan tâm có thể được làm người nữa hay không, chỉ cần Lý Tiểu Vĩ giống như tao chết không tử tế, là trong lòng tao thoải mái, không được à?”

Tôi thấy lão quỷ này đúng là điên rồi, nếu không sao ông ta lại làm những chuyện điên cuồng như vậy

Ông ta và Lý Tiểu Vĩ dù sao cũng từng là cha con, bây giờ lại trở mặt thành thù, không quay lại như trước được nữa.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến chuyện ban ngày ông ta đi đốt tiền thật, nên hiểu kỳ hỏi: “Đúng rồi, lúc ban ngày khi đi viếng mộ mình, tại sao ông lại đốt tiền thật? Ông không biết là dưới kia không dùng được loại tiền đó à?” Không ngờ, Lý Diệu Tường lại chẳng thèm để ý mà nói: “Đó là tiền của tao, tao muốn đốt để cho con tiện nhân kia không được hưởng một đồng nào hết...”

Tôi cố ý chọc tức ông ta: “Ông nghĩ cũng chu toàn quá, ông có thể đốt được bao nhiêu? Danh sách bất động sản đứng tên Lý Tiểu Vĩ có bao nhiêu, ông có thể đốt hết được không?” Không ngờ Lý Diệu Tường lại cười âm hiểm: “Đúng là tao cũng có suy nghĩ này, dù sao cũng đều là đồ của tao, tao muốn mang đi hết!”

Tôi thầm thấy sợ hãi trong lòng, may mà chúng tôi gặp ông ta sớm, nếu không khi ông ta thực sự đốt hết mấy căn nhà kia, thì không biết có bao nhiêu người vô tội phải chết theo? Tôi tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông đúng là thần giữ của! Xem ra cái tính tham tiến của của Lý Tiểu Vĩ là học được từ ông, đúng là cha nào con nấy!” “Nó không phải con tao!” Lý Diệu Tường đột nhiên hét lớn.

Tôi thở dài: “Phải hay không thì anh ta cũng gọi ông là cha nhiều năm, ông cũng gọi anh ta là con nhiều năm như thế, chẳng lẽ đến bây giờ ông cũng chưa từng nghĩ, sở dĩ Lý Tiểu Vĩ biển thành người như vậy..

là có liên quan đến ông sao?