*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nghe xong thở dài nói: “Mạnh Bà không ngủ không nghỉ nên chắc cũng không thích nhà cửa đâu, tặng quà phải tặng đúng sở thích, nếu không dù có đưa một núi vàng thì chưa chắc Mạnh Bà đã động tâm.” Ba người bọn họ nghe xong đều lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn là Ngô Anh nói: “Thật không dám giấu, không ai có thể đoán được tính tình của Mạnh Bà nên không có người nào biết bà ta thích gì...”
Tôi biết chuyện này đúng là hơi làm khó bọn họ, nhưng dù sao bọn họ vẫn có ưu thế hơn so với người ngoài như tôi và ít ra vẫn mạnh hơn người trần mắt thịt như3tôi chứ? Sau đó Võ Khối nói: “Mặc dù trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà giúp âm hồn quên chuyện cũ trước kia, nhưng nghe nói bà ta có một cái đình cách không xa chân cầu, lúc âm hồn không nhiều có thể thỉnh thoảng tới đó nghỉ ngơi một lúc.” Tôi nghe thể vội hỏi Võ Khôi: “Vậy thời điểm nào trong ngày âm hồn ít nhất?” Võ Khôi suy nghĩ rồi đáp: “Cái này cũng không cố định mà phải xem vận may.” Tôi nói với ba người bọn họ: “Chọn ngày không bằng đúng ngày, tôi thấy hay là bây giờ qua đó nhìn thử xem, biết đâu lại đúng lúc Mạnh Bà đang nghỉ ngơi ở đình thì1sao?” Võ Khôi gật đầu: “Được thôi, nhưng ba người chúng tôi vì thân phận khác biệt nến tốt nhất không nên đi cùng ngài qua đó..
Không bằng để tôi dẫn ngài Trương đi trước nhìn xem, nếu có thể gặp được Mạnh Bà đang nghỉ ngơi thì quá tốt, còn nếu không gặp được tôi cũng có thể hỏi thăm một người bạn đang làm thủ hạ của Mạnh Bà.” Tôi vỗ đùi: “Tốt quá, vậy cám ơn anh Võ nhé.” Lúc ra cửa, Bạch Linh Nhi vẫn đòi đi theo, tôi sợ nhiều người sẽ phát sinh nhiều chuyện nên bảo cô ta chờ ở nhà họ Ngô
Kết quả là con rắn đó không hề vui vẻ..
Nhưng cuối cùng dưới sự3khuyên bảo hết lời của tôi, cô ta cũng đồng ý đây chờ.
Sau khi ra khỏi nhà của mặt siêu dài, tôi hơi thắc mắc với Võ Khôi: “Chúng ta có cần đi qua Ác Cẩu Lĩnh một lần nữa không?”
Võ Khôi cười lắc đầu, hỏi: “Ngài Trương sợ máu à?” Tôi mạnh miệng nói: “Cũng không hẳn, chỉ thấy hơi buồn nôn...”
Võ Khôi nghe thể thì nói với tôi: “Giờ chúng ta đi tới chỗ Mạnh Bà có thể không cần đi qua Ác Cẩu Lĩnh, nhưng khi về nhất định lại phải qua đó
Thật ra ngay từ đầu chúng tôi cũng không quen nhưng nhìn nhiều tự nhiên sẽ không còn cảm giác gì nữa.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, anh đương3nhiên nhìn nhiều không còn cảm giác, nhưng tôi thì không được! Tôi là một người sống sờ sờ đi vào Ác Cẩu Lĩnh nhìn chó dữ cắn người..
chờ đến lúc tôi về chắc không dám nhìn thẳng vào mắt Kim Bảo mật.
Đừng thầy Võ Khối lùn một mẩu nhưng đi đường lại khá nhanh nhẹn, không hề chậm hơn so với mặt siêu dài
Lúc nói chuyện phiếm, anh ta bảo mình khi còn sống đã lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm nên luyện được kỹ năng đi bộ.
Tôi không nhịn được tò mò, hỏi: “Anh Võ này, người giống như anh đều là tự nguyện ở lại Âm Ti làm người hầu à?” Võ Khôi cười bảo: “Đương nhiên, phần lớn9chúng tôi đã nếm đủ ấm lạnh của nhân gian, nhìn thấu thói đời nóng lạnh cho nên không muốn phải trải qua những chuyện đó nữa
Ngài đừng thấy bọn tôi chê chỗ này buồn tẻ và việc thì làm mãi không hết, nhưng cuối cùng chẳng có mấy người chọn luân hồi một lần nữa.”
Tôi than nhẹ: “Tôi cảm thấy Âm Ti so với dương gian
Mỗi nơi đều có ưu điểm lẫn nhược điểm, người giống anh Võ đây đúng là đã nhìn rõ, thật ra có lúc hơi ngốc nghếch một chút lại có thể sống vui vẻ.” Trong lúc nói chuyện, Võ Khôi đã dẫn tôi tới dưới cầu Nại Hà, bởi vì lần này tôi đứng ở hướng xuống cầu nên nhìn thấy nhiều âm hồn hai mắt ngơ ngác đang đi xuống, chắc bọn họ mới uống xong canh Mạnh Bà..
Nhìn trạng thái của bọn họ thì chắc cũng đã quên mất chính bản thân mình rồi.
Võ Khội nói cái đình đó rất gần cầu Nại Hà, nó gần như được xây vì cây cầu, bên trên có viết ba chữ to “Đình Phong Ba”
Tôi tự hỏi tại sao lại dùng cái tên này? Chẳng lẽ để kỷ niệm Nhạc Phi à? Chỉ là hiện giờ trong đình chả có ma nào, xem ra Mạnh Bà vẫn đang ở...
Lúc này Võ Khôi ngẩng đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, sau đó than nhẹ: “Cái cầu Nại Hà này nhất định phải đi từ lối vào mới có thể lên cầu, nên bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ Mạnh Bà ở đây, nhưng không biết phải chờ đến khi nào
Ngài Trương, hay là ngài ngồi ở đây chờ, còn tôi đi xuống cầu tìm hiểu một lúc, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Nghe anh ta nói thế, tôi cũng đành phải chấp nhận, tôi bèn gật đầu với anh ta và nói: “Được, vậy vất vả cho anh Võ rồi.” Sau khi Võ Khôi rời đi thì chỉ còn một mình tôi ngồi ở đình Phong Ba, nhìn những âm hồn đi từ trên cầu Nại Hà xuống, tôi nghĩ, cuối cùng rồi sẽ có một ngày mình cũng “đàng hoàng” đi tới đây một lần, chỉ là không biết lúc đó tôi có thể không còn lưu luyến nhân gian giống Võ Khôi và anh em nhà họ Ngô nữa hay không?
Đang suy nghĩ, tôi đột nhiên nghe thấy sau lưng có một giọng nói già nua vang lên: “Đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Tôi nghe tiếng thì quay lại nhìn và lập tức bị giật mình, thật không ngờ Mạnh Bà lại lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng tôi, thế là tôi vội vàng đứng lên, lúng túng nói: “Tôi..
Tôi cố ý muốn tới đây để gặp bà, vừa rồi thấy trong đình không có ai nên mới ngồi nghỉ đợi bà tới.” Mạnh Bà nghe xong cười bảo: “Không sao không sao, cái đình này vốn là để cho mọi người nghỉ chân, hôm nay đại nhân có thể đến ngồi một chút cũng coi như làm vẻ vang cho cái đình nhỏ này của tôi rồi!”
Tôi thắc mắc lắm, thầm nghĩ tại sao bà lão này cứ nhìn thấy tôi là mở miệng gọi đại nhân? Chẳng lẽ bà ta coi tôi là người nào đó? Rốt cuộc thì tôi nên nói thật hay im lặng đây?
Trong lúc tôi đang do dự thi Mạnh Bà tiếp tục nói: “Đại nhân tới gặp bà lão này có phải có việc gì hay không? Đại nhân không ngại thì cứ nói thẳng, nếu trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết.” Tôi nghe thế thì rất vui mừng, vội vàng chắp tay hướng về Mạnh Bà và nói: “Cám ơn bà, thật không dám giấu, tôi muốn hỏi thăm bà về danh tướng Bạch Khởi thời Chiến Quốc.”