*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi sợ Bạch Linh Nhi càng nói càng quá đà nên vội vàng đi tới che miệng cô ta lại và bảo: “Úi giời bà cô của tôi ơi! Cô có thể nói be bé một chút được không, kể cả cô có lợi hại thế nào thì chẳng phải đến đây cũng phải nhờ người ta giúp hay sao? Có phải cô chờ trong hố lâu quá nên đầu óc bị ngớ ngẩn không? Tại sao lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế chứ?” Bạch Linh Nhi bị tôi nói thì hơi sửng sốt, sau đó cô ta tỏ vẻ oan ức mà nói: “Đúng là tôi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy, nhưng điều này có thể trách tôi à? Tôi ở trong hồ chờ đợi cả ngàn năm không phải vì anh à, bây giờ anh lại còn trách3tôi!”
Tôi thầm nghĩ lại tiếp tục rồi, thế là tôi vội cầu xin: “Được được được, tôi sai rồi! Tôi không nên chạm vào nỗi đau của cô..
Nhưng cô phải biết rằng chúng ta là đến nhờ người ta chứ không phải tới làm đại gia, cô cho rằng người ta gọi một tiếng ngài thì biến thành ngài thật hay sao? Nghe lời, đừng quên cô tới đây là để giúp tôi chứ không phải gây thêm rắc rối cho tôi.”
Tôi vừa dứt lời thì Ngô Anh bưng hai chén trà đi từ bên trong ra: “Xin lỗi, để hai vị đợi lâu, hai anh em chúng tôi bình thường đều rất bận nên ít khi có thể nghỉ cùng nhau, anh trai tôi là người không tinh tế, anh ấy không để ý trong nhà có gì hay không có gì đâu...”
Tôi nghe thể bèn cười và1nói: “Có vẻ tình cảm của hai anh em rất tốt, thật khiến người khác hâm mộ!” Ngô Anh nghe xong thì than nhẹ: “Ai, cũng chẳng có cách nào cả, đều là người số khổ..
Không phải ai cũng được ở Âm Ti làm người hầu! Nói đúng ra thì không phải chịu nỗi khổ luân hồi, nhưng cũng không thể trải nghiệm ý nghĩa của cuộc sống! Nếu có thể lựa chọn thì tôi tình nguyện cùng với anh trai đi dương gian làm người bình thường.” Tôi nghe xong thì nghĩ thầm, xem ra anh em họ Ngô này cũng là người có chuyện cũ! Chỉ là hiện giờ chúng tôi cũng không quá quen nên không thể hỏi nhiều để tránh gợi lại chuyện cũ đau lòng của cô ấy
Thế là tôi vội chuyển chủ đề: “Bình thường có phụ trách công việc gì ở chỗ3Biện Thành Vương? Có phải cũng giống cậu Ngô không?”
Ngô Anh nghe xong thì cười và bảo: “Tính chất công việc của chúng tôi không giống nhau lắm, anh ấy làm sứ giả câu hồn nên phải chạy giữa nhân gian và Địa Phủ, còn tôi không được tự do như thế mà chỉ có thể ngồi yên trong thành Uổng Tử để làm thư ký riêng.”
Tôi vừa uống một ngụm trà, lúc nghe Ngô Anh nói mình là thư ký riêng của Biện Thành Vương thì suýt sặc! Thật không ngờ bây giờ ngay cả Diêm Vương cũng có thư ký riêng.
“Nếu là thư ký riêng thì coi trọng trình độ chứ không coi trọng số lượng, tính chất công việc chắc phải cao cấp hơn cậu Ngô.” Tôi vừa cười vừa nói.
Nhưng Ngô Anh lại bất đắc dĩ nói: “Lúc đầu tôi đi làm cũng nghĩ như3thế, nhưng sau đó mới biết được phần lớn thời gian của thư ký riêng đều là giúp ông chủ làm việc, công việc không nhẹ nhàng hơn so với anh tôi mà còn thường xuyên phải tăng ca.”
Tôi nghe thể thì nói đùa: “Cô nói xấu ông chủ ở sau lưng, không sợ ông ta biết sẽ tính sổ à?” Ngô Anh cười và bảo: “Không sao đâu, ông chủ của tôi bình thường tính tình rất tốt, nếu như không phải có chuyện đặc biệt thì sẽ không dễ dàng nổi giận
Ví dụ như hôm nay không biết ông ta trúng phải cơn gió độc nào mà sau khi nghe điện thoại của Mạnh Bà xong, lại bảo chúng tôi đóng cửa nghỉ làm.”
“Mạnh Bà? Bà ta rất quen với Biện Thành Vương à?” Tôi hơi giật mình.
Ngô Anh suy nghĩ rồi nói: “Nghe anh hỏi như9vậy thì tôi cũng không nhớ rõ trước đó bọn họ thân quen tới mức nào? Nhưng dù sao bọn họ cũng đã biết nhau tới vài ngàn năm, mà chúng tôi chỉ là nhân viên quèn mới làm việc được vài trăm năm thì làm sao có thể biết bọn họ thân thiết đến mức nào?”
Không biết vì sao khi tôi nghe Ngô Anh nói Biện Thành Vương nhận được điện thoại của Mạnh Bà gọi đến xong, lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, thì trong lòng lại hơi có cảm giác có chuyện bất thường
Nhưng trong nhất thời tối không nghĩ ra được sự liên quan trong đó, nên cũng không nhận ra chỗ nào xuất hiện vấn đề...
Nói đến Mạnh Bà, tôi thực sự không nhịn được muốn nói một câu về chén thuốc khó uống của bà ta! Tôi bèn hiểu kỳ hỏi Ngô Anh: “Bát canh của Mạnh Bà trăm ngàn năm qua vẫn khó uống như thế à?” Ngô Anh nghe tôi hỏi thế thì hơi ngạc nhiên, sau đó cô ta cười phá lên: “Hương vị của bát canh đó sẽ tùy từng người mà có sự khác biệt, nếu như âm hồn cả đời đau khổ thì hương vị của bát canh đó nhất định là chua chát, nhưng nếu âm hồn cả đời vui vẻ thì bát canh sẽ thành ngon ngọt sướng miệng.” Tôi nghe mà lập tức nhớ lại bát canh giống dầu ăn dưới cống kia, tò mò không hiểu người phụ nữ kia đã trải qua những gì khiến cho bát canh Mạnh Bà lại có hương vị đặc biệt đến thế?
Ai ngờ trong lúc tôi và Ngô Anh đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên cảm giác dưới chân có người đang đá mình, không cần nhìn tôi cũng biết ai đang giở trò, thể là nhân lúc Ngô Anh không chú ý, tối trừng mắt với Bạch Linh Nhi một cái
Không ngờ là Bạch Linh Nhi lại làm vẻ mặt coi thường, rồi nhìn chòng chọc tôi giống như một cô vợ nhỏ đang ghen vậy.
Tôi cảm thấy thật bất đắc dĩ, xem ra phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này mới được, nếu không sau này có lúc phải đau đầu đây..
Đang suy nghĩ lung tung thì tôi thấy mặt siêu dài dẫn theo một người đàn ông mặt vuông vắn đi tới
So sánh với mặt siêu dài thì người đàn ông này lùn, lại còn hơi béo, nếu không nhìn kĩ sẽ tưởng có một quả cầu lăn theo mặt siêu dài ấy nhỉ?
Mặt siêu dài đi vào trong nhà xong lập tức giới thiệu với tôi: “Ngài Trương, đây là bạn thân của tôi tên là Võ Khôi, anh ta là cấp dưới của của phán quan, ngài muốn tìm hiểu chuyện bị rút tinh phách thì có thể hỏi anh ta.”