Người Tìm Xác

Chương 1708: Rừng c y sắt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lúc này tất cả đám âm hồn đi trước và sau tôi đều hơi khẩn trương, tôi thấy thế bèn nhỏ giọng hỏi mặt siêu dài: “Phía trước là chỗ nào thế?”

Mặt siêu dài nghe xong thì trả lời: “Nơi này là Ác Cẩu Lĩnh..

Những âm hồn làm ác khi còn sống sẽ bị âm sai áp giải qua đây một lần, tuy rằng những âm hồn này đều là người đã chết nhưng trước khi uống canh Mạnh Bà thì bọn họ vẫn cảm giác được đau đớn cho nên Ác Cẩu Lĩnh không phải nơi có có thể dễ dàng đi qua.”

Tôi nghe xong mà tể cả da đầu, bèn nói: “Vậy chúng ta thì sao, đi qua chỗ này có phải cũng bị chó cắn không?” Mặt siêu dài nghe thể3thì mỉm cười, nói: “Ngài Trương yên tâm, ngài có tôi đi theo tự nhiên là không ngại, những con chó dữ đó không dám tới gần mấy âm sai chúng tôi đâu...” Tôi không hiểu lắm nên hỏi: “Chẳng nhẽ chúng ta không thể đi vòng? Tại sao cứ nhất định phải đi qua Ác Cẩu Lĩnh?”

Mặt siêu dài giải thích: “Ngài không biết đấy thôi, muốn đi Minh giới thì đây là con đường nhất định phải qua, bởi vì hễ là âm hồn muốn đến Minh giới chịu phán xét thì khi còn sống đều là người có tội, mà những âm hồn trước đó chúng ta nhìn thấy đã uống canh Mạnh Bà thì không cần đi đường này, bọn họ sẽ theo một con đường khác, đầu thai thăng1luôn”

Tôi thấy dưới Âm Ti có khá nhiều luật lệ, vì thế nếu muốn đi Minh giới cũng không phải là một việc dễ dàng

Nhưng tôi nghe ra ý của mặt siêu dài là nếu như âm hồn phổ thông nhận được vé mời đi Minh giới, thì đó cũng không phải hành trình vui vẻ gì.

Trong lúc đang nói chuyện, chúng tôi đã đi tới lối vào Ác Cẩu Lĩnh, mặc dù ba người chúng tôi chưa đi vào nhưng dã nghe thấy trong rừng truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết..

Tôi nghe mà nổi hết da gà

Lúc này, tên mặt siêu dài cười gian nói với tôi: “Ngài Trương, chuyển đi Âm Ti giờ mới xem như chính thức bắt đầu, Ác Cẩu Linh chỉ như món ăn khai vị, sau này3càng có nhiều chỗ kinh khủng hơn, ngài phải chuẩn bị tâm lý trước đấy!”

Trong lòng tôi biết gã mặt siêu dài này đang cố ý dọa mình, tôi bèn giả vờ như không quan trọng, nói: “Không sao, tôi luôn thích mấy chỗ kinh khủng.” Dù nói như thế nhưng thực tế tôi không chịu được cảnh máu thịt tung tóe..

So với nó thì thà rằng nhìn những thi thể mục nát còn hơn

Nhưng vừa rồi tôi đã nói cứng thể rồi, nên lát nữa có không thoải mái đến mức nào cũng phải giả vờ như không sao mới được.

Sau khi đi vào rừng tôi mới thấy những cây cối này không phải thực vật mà là từng cây bằng sắt mọc đẩy gỉ sét..

Những âm thanh thảm thiết trước đó nghe3được chính là tiếng kêu của những âm hồn đang bị chó dữ cắn xé.

Mặc dù lý trí nói cho tôi biết bọn họ đã chết và những con chó dữ này không phải cắn thân thể thực sự của họ, thế nhưng khi nhìn thấy bọn họ bị cắn đến máu thịt be bét, lòng tôi vẫn thắt lại.

Bầy cho thấy chúng tôi đi vào rừng thì nhỏ dãi chạy về hướng chúng tôi..

Nhưng khi nhìn thấy mặt siêu dài, bọn chúng lập tức cụp đuôi chạy mất.

Lúc này tên mặt siêu dài cười đắc ý, bảo: “Thật ra những con chó dữ này đều là lệ quỷ đã làm nhiều việc ác biến thành, những lệ quỷ lưu luyến nhân gian làm hại tính mạng người khác đều sẽ phải trả giá9thê thảm cho tội ác của mình.”

Tôi nghe mà cảm thấy không hiểu lắm: “Thế chẳng phải là bọn chúng được lợi à, ở nhân gian hại người còn xuống Địa Phủ lại ăn ma?”

Ai ngờ mặt siêu dài lại lắc đầu, nói: “Ngài nghĩ hay thế..

Ngài có biết tại sao bọn chúng lại cắn xé những âm hồn đi qua đây không?” Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ vì bọn chúng đói bụng?”

Mặt siêu dài gật đầu: “Không chỉ đói mà còn là mãi mãi ăn không đủ no...”

“Tại sao lại như thế? Bọn chúng không phải đã cắn được thịt của những âm hồn này hay sao?” Tôi nghi ngờ hỏi

Mặt siêu dài nói: “Ngài cũng nói đó đều là âm hồn nên ăn cũng như không, chẳng thể nào đỡ đói được, nhưng vì mấy con chó dữ này đều là âm hồn, nên cho dù đói đến mức nào cũng không thể chết được, cuối cùng bọn chúng chỉ có thể mãi luôn đói như thể cho tới khi chuộc hết tội lỗi mới có thể đầu thai làm súc sinh.”

Lúc này có mấy âm hồn đã bị cắn nát bụng lòi ruột nhìn thấy chúng tôi đi tới thì liên tục kêu cứu, bọn họ hy vọng chúng tôi có thể dẫn họ rời khỏi chỗ này..

Mặt siêu dài nghe thấy lại lạnh lùng nói: “Lúc các ngươi làm ác ở nhân gian đâu có nghĩ đến kết cục ở Âm Ti..

tự gây nghiệt thì không thể sống!” Tôi thấy tên mặt siêu dài nhìn những người này mà không thèm nháy mắt, xem ra cậu ta đã nhìn quen cảnh tượng như vậy rồi nên chẳng còn cảm giác

Nhưng tôi thì không được, tôi không thể chịu đựng được loại chuyện “Bị hành hạ và tra tấn” như thế này, trong mắt tôi thì tôi tình nguyện cho bọn họ ra đi nhẹ nhàng còn hơn là kiểu lấy dao cùn cắt thịt.

Vì không muốn thể hiện sự e ngại trước mặt tên mặt siêu dài nên tôi cố gắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không để ý tới quá trình những con chó đó cắn xé âm hồn

Nhưng không ngờ Bạch Linh Nhi đi phía sau đột nhiên lại tiến lên nói vào tai tôi: “Có phải anh đang sợ không? Anh có biết dáng vẻ hiện giờ của anh rất giống với Tuệ Không năm đó...”

Tôi nguýt cô ta một cái rồi tức giận nói: “Mắt cô có vấn đề à? Tôi là một người phàm tục thế này đâu có chỗ nào giống gã hòa thượng cục cưng siêu phàm thoát tục của cô!”

Bạch Linh Nhi nghe tôi nói thế cũng không tức giận mà vui thích đáp lại: “Dáng vẻ anh nổi giận lại càng giống.”

Tôi bó tay rồi, cô ta thích nghĩ thế nào thì đành kệ cô ta! Nếu cô ta đã cho rằng tôi chính là Tuệ Không, vậy thì tôi có nói cái gì thì cô ta cũng nghĩ là giống với Tuệ Không thôi, thích thế nào thì tùy!

Cũng may Ác Cẩu Lĩnh cũng không lớn, ba chúng tôi đi một lúc là xuyên được sang bên kia rừng cây sắt

Nhưng lúc này tôi lại phát hiện con đường dưới chân trở nên khác lạ, màu sắc đậm hơn trước rất nhiều.

Mặt siêu dài thấy tôi nghi ngờ nhìn dưới chân thì giải thích với tôi: “Đây là bị máu của những âm hồn đó nhuộm đỏ, sau khi ra khỏi Dã Cẩu Lĩnh thì trên người bọn họ không còn một miếng thịt nào lành lặn, mặc dù họ đã sớm không còn là người sống có máu có thịt, nhưng vì để trừng phạt bọn họ nên khi chưa được phán xét, thì tất cả các giác quan đều giống hệt khi còn sống...”