*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì lúc trước dù sao trong tay tôi cũng có tấm thẻ đen, bây giờ không có cái gì để gọi người ta đến, cho nên tôi vẫn hơi chột dạ
Còn cả lần trước gặp lão Bạch nữa, không biết là do anh ta quá vội vàng..
hay anh ta cố ý không đưa thẻ đen cho tôi đây?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã đến sau nửa đêm, tiếng ngáy của chú Lê và chú họ đã hợp thành một bản song tấu rồi, nhưng tôi vẫn còn ngồi ngóng trông lão Hắc và lão Bạch bớt chút thời gian đến đây
Còn cả Bạch Linh Nhi luôn luôn xuất quỷ nhập thần, trước đó còn nói muốn theo tôi đi xuống Địa Phủ nữa! Thế nhưng sau khi chúng tôi đến đây thì không biết cô ta đã3chạy đến nơi nào mất rồi
Xem ra lời nói của cô ta chỉ nên nghe rồi bỏ qua, chứ tuyệt đối không thể coi là thật được, càng không nên trông cậy vào việc cô ta sẽ làm nên chuyện gì.
Cũng có thể do tôi buồn ngủ quá, nên không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào..
đến tận khi cảm giác có hai bàn tay lạnh buốt vỗ vỗ mặt mình, tôi mới giật mình ngồi dậy ở trên giường
“Tâm cậu cũng lớn thật, gọi chúng tôi đến mà lại ngủ quên à.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi
Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy gương mặt to đùng của lão Bạch đột ngột xuất hiện trước mắt mình, khiến tôi bị dọa đến ngây người..
Đứng phía sau anh ta là lão Hắc1cả người đang tỏa ra khí đen, ánh mắt anh ta có vẻ khó chịu.
Tôi lập tức vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình và nói: “Hai ông anh muốn dọa chết thằng em à? Hai người không biết cả đêm qua tôi không ngủ ngồi đây chờ hai người, kết quả đến sáng thì trong thôn xảy ra vụ án mạng, tôi thực sự chẳng có một phút ngủ bù nào cả.” “Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì mau nói đi? Giờ sắp đến thanh minh rồi, chúng tôi đang rất bận rộn, biết không?” Lão Bạch nói với vẻ khó chịu.
Tôi vội nói thẳng vào chuyện chính: “Hai ông anh, tôi muốn xuống Địa Phủ một chuyến.”
Kết quả lão Hắc và lão Bạch không ai lên tiếng, hai lão quỷ3đều sững sờ nhìn tôi, cuối cùng lão Bạch đập vào đầu tôi một cái, nói: “Nghĩ cái gì thế? Dương thọ của cậu chưa hết thì xuống Địa Phủ làm gì? Có phải sợ lần trước gây loạn ở trạm dịch Hoàng Tuyển chưa đủ lớn không hả?”
Tôi cười toét miệng vuốt vuốt đầu, nói với bọn họ: “Hai ông anh này, tôi nghiêm túc đấy, tôi muốn xuống Địa Phủ tìm lại một sợi hồn phách của Đinh Nhất đã bị rút đi lúc trước
Hai anh chỉ cần đưa tôi đến Địa Phủ là được, chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết, tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến hai người đâu.”
Lão Bạch thở dài, nói: “Thằng em, cậu có biết Địa Phủ là nơi thể nào không? Nơi đó chính là ÂM TÀO3Địa Phủ mà các người thường hay nói, một người sống sờ sờ làm sao đến đó được chứ?”
Tôi nghe ra có chút hy vọng trong lời nói của lão Bạch, lập tức tươi cười nói với họ: “Tôi có thể rời hồn thoát xác, để sinh hồn vào Địa Phủ! Hai anh yên tâm, tôi còn sống chưa đủ lâu, sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu!”
Lão Hắc vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng, anh ta hừ lạnh, nói: “Người bình thường làm gì có ai muốn xuống Địa Phủ chơi? Tôi thấy đầu cậu toàn cứt rồi!”
Tôi biết tính tình lão Hắc mặc dù luôn không tốt, nhưng là một người thích được tâng bốc, chỉ cần tôi nói đúng tim đen của anh ta thì mọi chuyện đều có thể thương lượng,9thế là tôi tỏ vẻ đau khổ, nói: “Lão Hắc à, anh còn không hiểu tối thể nào sao? Lúc nào cũng nhát gan, sợ đau, sợ chết, nếu như không phải chuyện bất đắc dĩ thì tối nào dám cầu xin hai ông anh đây chứ! Nhưng người anh em Định Nhất của tôi vốn bị thiếu mất một tinh phách, bây giờ càng không hiểu sao lại bị hồn lìa khỏi xác, không biết đang phiêu dạt ở đâu
Lần trước, chuyện tôi đến trạm dịch Hoàng Tuyển mọi người cũng biết rồi, đó là vì tôi đuổi theo hồn phách của anh ta, nhưng hóa ra là nhận nhầm người, trắng tay quay về
Tôi đến Địa Phủ tìm lại sợi tinh phách của anh ta bị rút đi trước đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như có cách nào khác có thể tìm lại được sinh hồn của anh ta, thì tôi cũng đã không làm phiền đến hai ông anh rồi.”
Đừng thấy lão Hắc lúc nào cũng cau có khó chịu, thực ra anh ta là một người rất coi trọng tình anh em, nghe tôi nói như vậy, anh ta lập tức nói với lão Bạch: “Này, tôi thấy đưa sinh hồn của cậu ta đến Địa Phủ cũng không phải việc khó, chỉ cần để cậu ta lẫn vào đám âm hồn chúng ta câu về, chờ sau khi cậu ta tìm được thứ cần tìm, chúng ta lại thần không biết quỷ không hay đưa cậu ta quay về là được rồi.”
Lão Bạch toan tính hơn nhiều so với lão Hắc, cho nên anh ta liếc một cái là hiểu ngay tâm tư của tôi, nhưng bây giờ lão Hắc đã nói như vậy, anh ta đương nhiên không thể bác bỏ ý kiến của lão Hắc trước mặt tôi, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Chuyện này phải nói rõ ràng trước, chúng tôi chỉ giúp đưa cậu đi và về, còn chuyện xảy ra trong lúc cậu ở dưới đó thì phải xem số mệnh của cậu thế nào..
nếu như cậu không may bị bắt, nhất định không được nói ra tên chúng tôi, biết chưa?”
Tôi vội vàng vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi! Hai anh yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định có đánh chết cũng không khai.”
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi sang phòng bên cạnh chào chú họ và chú Lê, nói với bọn họ chút nữa tôi sẽ thoát hồn khỏi xác, nhờ bọn họ trông chừng thân thể tôi cho tốt, đừng để bị chuột gặm mất thứ gì
Sau đó tôi đường hoàng nằm lên trên giường, chờ lão Hắc và lão Bạch đến thu hồn của tôi...
Lúc đầu tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần bọn họ hô tên của tôi là sinh hồn của tôi sẽ thoát ra khỏi cơ thể, nhưng không ngờ chờ đến nửa ngày cũng không thấy bọn họ gọi tôi, tôi hơi mất kiên nhẫn ngồi dậy bảo: “Sao còn chưa gọi tên tôi đi?”
Kết quả tôi vừa ngồi dậy tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện thân thể mình vẫn đang nằm yên trên giường, còn tôi lại có cảm giác mình đã ngồi dậy.
“Còn không mau đi!” Giọng lão Bạch vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên tay tôi lúc này có một đoạn xích tỏa hồn lạnh buốt..
tôi lập tức đứng dậy xuống giường, sau đó ung dung bồng bềnh đi đến trước mặt bọn họ.
Lão Bạch dùng vẻ mặt dữ tợn dặn dò: “Nhớ kĩ, chút nữa xuống Địa Phủ không được nói lung tung, chúng tôi nói thế nào cậu phải làm như thế, biết chưa?” Tôi vội vàng gật đầu: “Anh cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ không gây phiền toái gì cho hai anh đâu.” Lão Bạch nghe tôi nói thế thì trưng ra vẻ mặt không tin và bảo: “Chỉ mong được như vậy...” Sau khi hồn tôi thoát xác, thế giới tôi nhìn thấy hoàn toàn khác hẳn, tôi cảm giác mình như một cái khinh khí cầu không có trọng lượng, từ từ trôi theo sau lưng lão Hắc và lão Bạch.