*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ sẽ không khó để tìm được.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ trước cửa nhà Chú Lê, một người đàn ông hơi mập bước từ trên xe xuống
Chú Lê lập tức giới thiệu với chúng tôi: “Vị này chính là Tổng giám đốc Phương, tên đầy đủ là Phương Tư Triệu, cậu ta là người ủy thác lần này.”
Phương Tư Triệu vội khách sáo nói: “Lê đại sư không cần khách sáo như vậy, mọi người cứ gọi tôi Tư Triệu là được rồi.”
Mấy người chúng tôi nói chuyện phiếm vài câu rồi Phương Tư Triệu tự mình lái xe đưa chúng tôi đi, địa điểm cần đến là thôn Đại Vương, quê của Phương Tư Triệu
Có điều là lúc đó tôi không ngờ Phương Tư Triệu lại tự3mình lái xe đưa chúng tôi đi, chẳng lẽ anh ta cảm thấy đây là chuyện riêng của gia đình nên không tiện để người ngoài biết?
Thôn Đại Vương cách nội thành hơn hai trăm cây số, theo lời kể của Phương Tư Triệu thì ở giữa có một đoạn đường núi cực kỳ khó đi, tuy rằng những năm qua đã tu sửa vài lần nhưng người không lái quen vẫn sẽ thấy hơi lo lắng
Tôi nghe thế liền cười hỏi: “Xem ra những năm qua Tổng giám đốc Phương cũng hay chạy về quê nhỉ!” Phương Tư Triệu nghe xong vội vàng nói: “Đã bảo gọi tôi Tư Triệu là được rồi mà, mấy vị đang ở đây, ngoại trừ Lê đại sư ra thì đều tầm tuổi với tôi, cho nên không cần0khách sáo thể đâu.” Nói đến đây anh ta lại than nhẹ: “Lại nói mấy năm qua tôi vẫn hay về quê..
Thật ra không phải cảm thấy ông bà có thể trở về, mà chỉ nghĩ là ngôi nhà cũ cần giữ gìn, nếu trong thời gian dài không quay về sợ sẽ thành nhà hoang mất.”
Đàm Lỗi hiếu kỳ hỏi: “Ngôi nhà đó mấy năm qua vẫn bỏ không à?” Phương Tư Triệu gật đầu: “Ừ, cha của tôi vẫn suy nghĩ theo lối truyền thống, ông cảm thấy sớm muộn sẽ có một ngày ông bà tôi trở về..
Cho nên mấy năm qua luôn kiên trì bảo tôi hàng năm trở về quản lý một chút
Hơn nữa hiện giờ nhân khẩu của thôn Đại Vương càng ngày càng ít, không chỉ mỗi chúng tôi5bỏ trống căn nhà, có rất nhiều nhà đã đổ nát đến mức không nhận ra nữa cơ.” “Những người đó đều đi chỗ nào vậy?” Tôi truy hỏi
Lúc này Phương Tư Triệu thở dài trả lời: “Những người trẻ tuổi sau khi đi ra ngoài, về cơ bản là không muốn trở lại cái thôn nhỏ bế tắc ấy nữa, những người già ở lại theo tuổi tác mà lần lượt qua đời, vì vậy nhân khẩu ở đó hiện giờ càng ngày càng ít.”
Chú Lê lúc này cũng không hiểu: “Tôi thấy hiện giờ các thôn nhỏ phát triển cũng không tồi mà! Chỉ cần có thể làm kinh tế..
thì vẫn có thể giữ chân một số người trẻ, tại sao thôn Đại Vương không học tập bọn họ?” Nhưng Phương Tư Triệu lại4lắc đầu nói: “Ai..
Tình huống của thôn Đại Vương mấy người không hiểu đầu, chờ lúc đến chỗ đó sẽ biết, đường ở đó không dễ đi, vì quá vắng vẻ mà bên huyện không chịu bỏ vốn sửa đường
Năm ngoái tôi đã từng đưa ra gợi ý muốn bỏ vốn năm mươi phần trăm còn lại là từ thôn dân góp vốn để làm một con đường đủ cho xe chạy
Vậy mà trong thôn không nhà nào chịu bỏ tiền, nên cuối cùng tôi đành phải thôi.”
Tôi nghe thể thì cảm thán: “Có những người càng nghèo thì ánh mắt lại càng ngắn...”
Hơn một giờ sau xe chúng tôi đi vào con đường núi rất khó đi mà Phương Tư Triệu đã nói
Đúng là Phương Tư Triệu không nói khoác, đó là một con đường9đất hẹp chạy vòng quanh núi, nếu tài xế không có tay lái vững thì đúng là không thể lái được
Cũng may dọc con đường này không có ô tô khác, nếu không thì hai xe tránh nhau thật sự khó khăn...
Nếu là lộ trình bình thường thì chúng tôi chỉ cần nhiều nhất ba tiếng là có thể đến nơi, nhưng bởi vì đoạn đường núi này cực kỳ khó đi cho nên Phương Tư Triệu lái vô cùng cẩn thận, chính vì nguyên nhân này mà lúc chúng tôi đến thôn Đại Vương đã quá bữa trưa.
Thôn Đại Vương thật giống với thiên đường vậy, nếu như sửa được con đường rồi làm thành khu du lịch ngắm cảnh chắc là rất được
Nhưng vừa xuống xe tôi biết ngay nếu muốn thực hiện ý nghĩ này thì khối lượng công trình chắc sẽ rất lớn, bởi vì mấy chục cây số xung quanh đây chẳng có nổi một trạm phát tín hiệu nào, nên có khi tín hiệu điện thoại cũng chả có
Lúc này tôi nghi ngờ hỏi: “Anh xác định năm đó dượng của anh có thể dùng điện thoại ở chỗ này à?” Phương Tư Triệu nghe thể liền nói cho tôi biết: “Thật ra dưới núi có một trạm phát, nhưng nhiều năm không có người bảo dưỡng nên thường xuyên gặp trục trặc.”
Đàm Lỗi giật mình hỏi: “Vậy người trong thôn liên lạc với bên ngoài bằng cách nào?”
Phương Ti Triệu cười chỉ vào cột điện ven đường: “Có điện thoại cố định!”
Mấy người chúng tôi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn, xem ra khó có khả năng vào mạng ở chỗ này..
Sau đó chúng tôi lái xe tiền vào trong thôn, dọc đường Phương Tư Triệu gặp được mấy người quen, anh ta quay cửa kính xuống và chào hỏi với từng người
Sau khi vào thôn, tôi phát hiện nơi này đúng như những gì mà Phương Tư Triệu đã nói, hơn một nửa số căn nhà đều bỏ trống
Thật ra cũng không thể trách những thôn dân này quên gốc, mà do điều kiện ở chỗ này quá lạc hậu, những người trẻ tuổi đi ra ngoài xong không còn muốn quay về, mà nếu ở bên ngoài sống được tốt cũng sẽ đón người già trong nhà ra ngoài..
Chắc có khi thứ tiện nghi nhất ở nơi này là “Đèn điện, điện thoại”, cao hơn nữa sợ rằng ngay cả nước máy cũng chả có.
Trông thôn Đại Vương đã đủ vắng vẻ rồi, thế mà căn nhà của họ Phương càng hoang vắng hơn, nó nằm ở một khu vực gần phía sau núi
Tôi có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn đối với những căn nhà kiểu này, chắc do có quan hệ với cha mẹ tôi nên vừa nhìn thấy căn nhà xây dựng kiểu này làm cho tôi có cảm giác rất không an toàn.
Sau khi xuống xe, tôi quan sát kĩ hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ dùng bốn chữ “đẹp như tranh vẽ” để hình dung thì chẳng còn gì khác..
Phương Tư Triệu xuống xe xong cũng thở phào một hơi, nói: “Đừng thấy tôi mỗi năm đều đến đây, nhưng lần nào cũng lo lắng để phòng lúc lái xe.” Tôi nhìn hoàn cảnh chỗ này mà không biết nên nói gì, đành phải cười khan hai tiếng rồi bảo: “Tối thiểu thì đường trong thôn rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi...” Phương Tư Triệu nghe thế cười lắc đầu và nói: “Đó là do ba năm trước tôi bỏ tiền ra tu sửa đấy, nếu không vật liệu sửa nhà của tôi cũng chỉ có thể chở tới cửa thôn.”
Phương Tư Triệu nói xong cũng lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó mấy người chúng tôi đi theo anh ta vào trong
Lúc vừa mới vào nhà, Chú Lê nháy mắt với tôi ra hiệu tôi cẩn thận cảm giác chỗ này một chút, tôi cũng làm theo ý chủ, nhưng tiếc là chẳng cảm thấy cái quái gì cả.